Khó chịu đến mức không ngủ nổi, tôi chỉ có thể nằm trên giường lướt điện thoại.
Chợt nhớ ra kỳ kinh nguyệt của mình vẫn chưa đến, tôi tính toán lại ngày, tim đập mạnh đầy hoảng loạn.
Vội vã khoác áo hoodie, đeo khẩu trang rồi lao ra tiệm thuốc.
Trong nhà vệ sinh, tôi nhìn chằm chằm vào hai vạch đỏ chói lọi trên que thử thai, tay chân mềm nhũn, ngồi bệt xuống nền gạch lạnh lẽo.
“Trời ơi, có cần chơi tôi ác vậy không?”
Cả đêm tôi như kẻ mất hồn.
Sáng hôm sau, soi gương thấy hai quầng thâm mắt đậm như gấu trúc.
Vạn tỷ thấy tôi thì cau mày, chán ghét trách mắng:
“Bạch Ninh, em không muốn làm nữa à? Nhìn cái mặt em đi, vàng vọt như mấy ngày chưa ăn cơm, còn quầng thâm mắt thì sắp thành quốc bảo luôn rồi!”
Tôi uể oải không muốn giải thích, chỉ tượng trưng xin lỗi một câu:
“Xin lỗi Vạn tỷ, tối qua em ngủ không ngon.”
Vạn tỷ thở dài, xoa nhẹ gáy tôi, giọng mềm lại:
“Thôi được rồi, cố gắng chút, xong tiệc tối thì về sớm nghỉ ngơi.”
Chị ấy vẫn luôn thương tôi, chưa bao giờ bóc lột tôi trong công việc.
Nhìn lướt qua điện thoại, tin nhắn của Lệ Cẩn Hành hiện lên:
“Bạch Ninh, tối nay đợi tôi ở nhà.”
Anh ta lúc nào cũng vậy, tự cho rằng mọi hành động của mình đều đúng, chẳng thấy có gì sai cả.
Lúc nào cũng nghĩ rằng tôi không nên giận anh ta, lại còn mặt dày như vậy.
Rõ ràng tôi đã nói chia tay rồi, thế mà anh ta cứ làm như chưa có chuyện gì xảy ra.
Lệ Cẩn Hành nhìn thì cao ngạo lạnh lùng, nhưng thực ra lại là một chàng trai cực kỳ mặt dày.
Anh ta thường xuyên chạy qua nhà tôi đòi ăn, chê cơm của bảo mẫu nhà mình dở đến mức muốn sa thải bà ấy.
Anh ta hay bảo tôi đừng mơ mộng làm vợ anh ta, vì tôi quá lắm lời.
Chỉ cần tôi tức giận, anh ta lại nói tôi cố tình gây chuyện, sau đó chơi trò mất tích.
Rõ ràng tôi chưa từng nói mình muốn gả cho anh ta.
Anh ta cũng chưa từng nói sẽ cưới tôi.
Tôi hiểu rõ, tôi và anh ta không cùng một thế giới.
Nhưng đôi khi, nhìn anh ta ngủ bên cạnh, ngắm gương mặt điển trai ấy, nghe tiếng thở nhè nhẹ của anh ta, cảm nhận cánh tay vô thức ôm lấy tôi… tôi không tránh khỏi suy nghĩ: Nếu như có thể bên nhau cả đời thì tốt biết bao.
Khi anh ta bước vào, tôi đang học kịch bản.
Bộ phim tôi mới nhận là một bộ phim bi thương.
Chuyện mang thai, tôi quyết định không nói cho anh ta biết.
Nhưng dù sao phẫu thuật xong cũng phải nghỉ dưỡng ít nhất một tuần, chắc chắn phải tìm cơ hội nói với Vạn tỷ.
Tôi mặc kệ Lệ Cẩn Hành, tập trung xem kịch bản.
Anh ta ngồi xuống bên cạnh, xoa đầu tôi, giọng điệu đầy cưng chiều:
“Ngày mai đi dự tiệc rượu với tôi, nhà tôi tổ chức.”
Tôi không thèm ngẩng lên, lạnh nhạt đáp:
“Không đi, tôi không khỏe. Anh dẫn thanh mai của anh đi đi. Còn nữa, chúng ta bây giờ không còn quan hệ gì cả, trả chìa khóa nhà lại cho tôi.”
Anh ta im lặng vài giây, sau đó bình thản nói:
“Không đi thì tôi phong sát em.”
Tôi trừng mắt nhìn anh ta—
Anh ta lại còn đắc ý nữa chứ!
Đúng là tư bản thối nát!
Vạn tỷ nói đúng thật rồi!
Tôi đứng dậy, không muốn tiếp tục đôi co với anh ta.
Anh ta lười biếng tựa lưng vào ghế, giọng điệu nhàn nhạt truyền đến:
“Cố gắng chút, có bất ngờ đấy.”