Thế là chúng tôi bắt đầu yêu nhau.
Một cách rất ăn ý, cả tôi và Lệ Cẩn Hành đều không có ý định công khai.
Vạn tỷ biết chuyện thì mắng tôi một trận:
“Chọc ai cũng được, đừng chọc vào Lệ Cẩn Hành! Phía sau cậu ta là tư bản lớn, những nghệ sĩ nhỏ như chúng ta không đắc tội nổi đâu. Đến lúc bị người ta ăn sạch sẽ rồi vứt bỏ không thương tiếc, thì mới là mất nhiều hơn được!”
Nhưng tình yêu làm mờ mắt tôi, lúc đó tôi nào nghĩ xa được như vậy. Chẳng lẽ Lệ Cẩn Hành còn có thể ăn tươi nuốt sống tôi sao?
Huống hồ, tôi vốn dĩ không mong bước chân vào hào môn nhà họ Lệ.
Nghĩ vậy, tôi chẳng thấy yêu anh ta là một chuyện nguy hiểm gì cả.
Trong lòng tôi, chỉ cần từng yêu sâu đậm là đã đủ mãn nguyện rồi.
Chỉ là tôi không ngờ rằng, nhớ thương một người có thể đến mức cồn cào, dù biết rõ mình đã bị phản bội.
Nhà họ Lệ là tập đoàn đầu ngành trong thành phố, hoạt động trên nhiều lĩnh vực khác nhau, mà ngành nào cũng đứng top, bao gồm cả giới giải trí.
Lệ Cẩn Hành là con trai độc nhất của nhà họ Lệ, tương lai chắc chắn sẽ kế thừa gia nghiệp.
Chỉ là vị thiếu gia này thích diễn xuất, nên mới bước chân vào showbiz.
Bây giờ tôi mới tin—chọc ai cũng được, đừng chọc vào Lệ Cẩn Hành.
Khi nỗi đau chưa giáng xuống đầu mình, ai cũng có thể thản nhiên mà nói chuyện.
Sáng sớm mở điện thoại ra, đập vào mắt là tin tức giải trí nóng hổi:
“Lệ Cẩn Hành hẹn hò bí mật vào ngày lễ tình nhân, bạn gái là người ngoài ngành!”
Tôi nhìn tấm ảnh hai người họ đối diện nhau, cười rạng rỡ.
Tim chợt thắt lại.
Chẳng phải đó là Trình Thư Lâm sao?
Còn lừa tôi là đi chạy lịch trình?
Lúc này tôi đang livestream, khung chat náo nhiệt:
“Ninh Ninh cố lên!”
“Ninh Ninh xinh quá!”
Mấy lời khen này cũng chỉ vì tôi đóng một bộ phim mà nhân vật khá được lòng khán giả, thu hút được không ít fan. Chứ trước đây tôi chỉ là một nghệ sĩ nhỏ, danh tiếng chẳng mấy nổi bật.
Tôi thầm đếm ngược thời gian xuống sóng, vì thực sự không chịu nổi cơn cuộn trào trong dạ dày nữa.
Ai ngờ ngay giây tiếp theo, tôi quay sang màn hình và… nôn khan.
“Xin lỗi, dạ dày tôi hơi khó chịu một chút.”
Tôi vội vàng xin lỗi, nếu không anti-fan lại có cớ để công kích tôi nữa. Dù có xin lỗi cũng vẫn bị chửi thôi…
“Ninh Ninh bị sao vậy?”
“Không khỏe à? Thương quá!”
“Ghét nhất mấy nghệ sĩ dùng chiêu trò để nổi tiếng.”
“Đang diễn trò à? Giả tạo quá!”
Tôi liên tục cúi đầu cảm ơn những người quan tâm mình.
May mà không nôn thêm lần nữa, nếu không livestream chắc nổ tung mất.
Vừa vào phòng nghỉ, tôi rút điện thoại ra thì tin nhắn của Lệ Cẩn Hành đã bật lên:
“Em bị sao vậy? Nếu không khỏe thì dừng livestream đi, tôi qua đón em.”
Nhìn thấy tên anh ta, cơn giận trong tôi bốc lên ngùn ngụt.
Tôi tức giận đáp lại:
“Không sao, chỉ là vừa nhớ tới anh nên buồn nôn thôi.”
Gửi tin xong, tôi có hơi hối hận.
Anh ta có trả thù tôi không nhỉ?
Có phong sát tôi không?
Chắc là không đâu?
Anh ta không phải người nhỏ mọn thế chứ?
Hôm nay dạ dày cứ khó chịu, đầu cũng choáng váng, không có chút tinh thần nào.
Vì thế sau khi kết thúc livestream, tôi về thẳng nhà.
Vừa bật đèn lên—
Lệ Cẩn Hành ngồi trên sofa như một bức tượng đá.
Tôi giật mình suýt hét lên.
Đang buồn bực vì không có chỗ trút giận, thế mà anh ta lại tự động mang mặt đến cho tôi mắng.
“Lệ Cẩn Hành, anh định dọa tôi chết để được đôi uyên ương với thanh mai của anh à?”
Anh ta đột nhiên nở một nụ cười đầy đắc ý, ung dung bước về phía tôi, ép tôi vào tường, cúi xuống thì thầm bên tai:
“Hóa ra em tức giận vì chuyện này?”
Tôi trợn mắt, tiếp tục xỉa xói:
“Ngày lễ tình nhân, anh lừa tôi là đi chạy lịch trình, thật ra là hẹn hò với cô ta, còn bị chụp ảnh lại! Anh nghĩ tôi là kẻ ngốc à? Chơi không vui nữa, anh đi đi, tìm thanh mai của anh đi!”
Anh ta xoa đầu tôi đầy cưng chiều, giọng dịu dàng giải thích:
“Tôi với cô ấy chỉ là bạn bè. Hôm đó đúng là tôi đi công việc, trên đường cô ấy nhắn tin nói vừa về nước, không có ai đón, nên nhờ tôi qua đón giúp. Em biết mà, chúng tôi là bạn từ nhỏ, tôi chỉ tiện đường đón cô ấy, rồi cùng đi ăn một bữa thôi.”
Nghe đến đây, tôi càng giận hơn.
Hóa ra là tôi nhỏ mọn?
Một danh viện giàu có về nước mà không có ai đón? Phải nhờ đến anh ta?
Tôi lạnh lùng nói:
“Lệ Cẩn Hành, có vẻ anh rất thích trà xanh nhỉ?”
Anh ta nghiêng đầu nhìn tôi, tỏ vẻ khó hiểu:
“Hả? Tôi thích hồng trà cơ.”
Tôi: ”…”
Dạ dày lại cuộn lên.
Tôi vội vàng chạy vào nhà vệ sinh nôn.
Anh ta nhẹ nhàng vỗ lưng tôi, giọng lo lắng:
“Tôi đưa em đi bệnh viện.”
“Không cần, ngủ một giấc là khỏi.”
Súc miệng xong, tôi cuộn người trên sofa.
Lệ Cẩn Hành ngồi cạnh, bưng ly nước thổi nguội giúp tôi.
Đúng lúc này, chuông điện thoại chói tai vang lên, phá vỡ bầu không khí bình yên hiếm hoi.
Anh ta nghe máy, vẻ mặt lập tức nghiêm trọng:
“Sao cơ? Thư Lâm bị tai nạn? Đừng hoảng, tôi qua ngay.”
Cúp máy, anh ta có chút áy náy nhìn tôi, đắp chăn cho tôi rồi giải thích:
“Thư Lâm bị tai nạn xe, tôi qua đó xử lý một chút, sẽ về ngay. Em không khỏe thì nghỉ ngơi trước đi.”
Dứt lời, anh ta vội vàng rời đi.
Tôi nhìn theo bóng lưng anh ta, tim đau nhói.
Gào lên về phía cửa:
“Lệ Cẩn Hành! Đã đi thì đừng quay về nữa!”
Anh ta không hề ngoảnh lại.