◎ “Tim.”◎

Ánh nến lay động mờ ảo, khuyết Thanh kết thúc một ngày bận rộn và trở về phòng nghỉ ngơi.

Táng Hoa Lâu ngày đêm náo nhiệt, tiếng cười đùa không ngớt, khiến hắn phải dùng trận pháp cách âm mới có thể tận hưởng sự yên tĩnh.

Ngồi xuống bên bàn, hắn tự rót cho mình một chén trà lạnh.

Chiếc vòng tay đan tinh xảo được hắn đặt cạnh chén trà. Khuyết Thanh nhìn chằm chằm vào nó một lúc, rồi vươn đầu ngón tay, nhẹ nhàng dùng linh khí đẩy nó ra xa.

Quả nhiên, cảm giác của hắn không sai.

Ẩn trong lớp gấm vóc tinh xảo là một mảnh giấy mỏng, được gấp lại cẩn thận. Khuyết Thanh chậm rãi mở nó ra. Giấy đã nhàu nát, còn phảng phất mùi ngọt của nước đường.

Hắn đưa tờ giấy đến gần ánh nến, hơi hơ nóng. Chậm rãi, từng dòng chữ nhỏ bé, mờ nhạt dần hiện ra.

Nội dung trên trang giấy khiến sắc mặt Khuyết Thanh khẽ biến.

Hắn trầm ngâm một lát, rồi không chút do dự đặt tờ giấy lên ngọn nến, để nó cháy rụi. Tro tàn cũng bị linh lực nghiền nát, không để lại bất cứ dấu vết nào.

“Tiên giới có người nằm vùng trong Ma giới, Ma giới cũng vậy. Lệnh tôn đã bị theo dõi, tình cảnh vô cùng nguy hiểm. Vì lo lắng cho thân phận và công việc của ngươi, hắn từng mật đàm với ta. Nếu hắn gặp chuyện không may, ta chính là chứng cứ chứng minh thân phận của ngươi. Ta phụng mệnh Vân Hoài Thanh tiên quân lẻn vào Ma giới, nhưng ngoài ý muốn mà không thể hồi báo tin tức. Mong rằng ‘Bạch Hạc’ có thể tương trợ.”

Nhớ lại nội dung trên tờ giấy, Khuyết Thanh khẽ nhắm mắt suy nghĩ.

Một mặt, hắn không tin phụ thân mình lại đem sự tồn tại của hắn tiết lộ cho một kẻ chỉ là Kim Đan kỳ thảo dược tinh. Nhưng mặt khác, những lời này không phải ai cũng có thể biết được.

Việc hắn là người do phụ thân cài vào Ma giới, ngoài hai cha con họ, không một ai khác biết.

Phụ thân hắn từ lâu đã nghi ngờ rằng trong Tiên giới có kẻ đầu phục Ma giới, chuyên cản trở hành động của Tiên giới.

Để tránh bại lộ thân phận, mỗi khi truyền tin về Tiên giới, hắn đều ký bằng hai chữ “Bạch Hạc” – điều này chỉ có phụ thân hắn biết.

Khuyết Thanh thở ra một hơi, trong lòng đã có quyết định.

Quỳ dưới bậc vương tọa, Đô Diêu Chi cầm chặt chủy thủ, ánh mắt dán chặt vào lòng bàn tay mình.

Dù biết rằng một nhát dao này sẽ không đau, cô vẫn có chút do dự.

Không biết liệu bản thân có thể cầm cự qua đêm nay hay không.

Không biết Khuyết Thanh đã nhìn thấy tờ giấy chưa, nếu thấy rồi thì hắn sẽ phản ứng thế nào.

Cô đã dốc hết sức. Những ngày qua, cô vắt óc suy nghĩ, sắp xếp lại tất cả tình tiết cốt truyện còn nhớ, tận dụng mọi thông tin có thể để đánh cược một phen.

Trong nguyên tác, tuyến chính xoay quanh nam nữ chủ trảm yêu trừ ma, cứu vớt chúng sinh. Tuyến nhân vật nằm vùng có rất ít đất diễn, phần lớn chỉ là công cụ cung cấp manh mối.

Hầu hết thông tin về Khuyết Thanh chỉ được tiết lộ vào trận chiến cuối cùng. Khi đó, cả Tiên giới lẫn Ma giới đều vô cùng kinh ngạc—không ai ngờ hắn lại phản bội.

Bản thân Tiên giới lúc ấy thậm chí còn không biết đến sự tồn tại của Khuyết Thanh.

Bởi vì người đưa hắn đi ẩn mình chính là phụ thân hắn—Tần trưởng lão của Hình Phạt Ty. (Cụ thể tên gì thì Đô Diêu Chi thực sự không nhớ nổi.) Đây là một nhiệm vụ nằm vùng tuyệt mật.

Nhưng không lâu sau khi "Diêu Chi" vào Ma giới, Tần trưởng lão đã chết, bị chính kẻ nằm vùng của Ma giới trong Hình Phạt Ty ám sát.

Đô Diêu Chi vẫn nhớ rõ cảm xúc của mình khi đọc đến đoạn cốt truyện này: Hóa ra chính là "Vô Gian Đạo"!

Một tiếng động khẽ từ những xúc tua đang di chuyển kéo tâm thần nàng trở về thực tại.

Cô ngẩng đầu.

Lan Đình Yếm vẫn lẳng lặng nhìn cô, ánh mắt thâm trầm, tĩnh lặng như mặt hồ mùa đông, vĩnh viễn không gợn sóng.

Nhưng dù điềm tĩnh đến đâu, sự chờ đợi rồi cũng sẽ cạn dần kiên nhẫn.

Đô Diêu Chi hít sâu một hơi, hạ quyết tâm.

Lưỡi chủy thủ cắt qua lòng bàn tay, máu tươi trào ra.

Quả nhiên, hệ thống không gạt ta, thật sự không hề đau một chút nào.

Cô đưa bàn tay rướm máu ra trước mặt Lan Đình Yếm, cung kính nói:

“Tôn thượng, thỉnh dùng.”

Không cần cô thúc giục, những xúc tua bạc đã quấn lên tay cô, giác hút áp sát miệng vết thương.

Khi máu được hấp thụ, sắc thái dưới lớp da ngân bạch của xúc tua chậm rãi biến đổi, từng đợt màu sắc dâng trào như sóng nước.

Đây là lần đầu tiên Đô Diêu Chi có thể bình tĩnh quan sát hiện tượng này—thật đẹp, thật kỳ dị.

Bất giác, cô khẽ cong các ngón tay, nắm lấy một xúc tua trong lòng bàn tay.

Dừng lại một chút, cô ngẩng đầu nhìn vào mắt Lan Đình Yếm, rồi bỗng nhiên khẽ mỉm cười.

Cô cảm thấy tư thế này rất giống một cái bắt tay hữu hảo.

Đô Diêu Chi cố nhịn xúc động muốn lắc lắc xúc tua.

Cô đứng yên, nhưng Lan Đình Yếm lại động. Chính xác hơn, là xúc tua của hắn động.

Chúng trườn lên, quấn quanh eo, chân, cánh tay cô...

Lực siết vừa vặn—không quá chặt đến mức khiến cô nghẹt thở, cũng không quá lỏng để làm cô mất đi thăng bằng.

Dưới sự nâng đỡ của những xúc tua, Đô Diêu Chi bị nhấc bổng lên, đưa đến ngay trước mặt Lan Đình Yếm.

Bất ngờ đối diện với hắn ở khoảng cách gần như vậy, cô lập tức nín thở.

Rồi đột nhiên, xúc tua thả cô xuống—ngay trên đùi Lan Đình Yếm.

Khoan đã… hắn có chân?? Chân người??

Đô Diêu Chi sững sờ trong chốc lát, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh trở lại.

Lan Đình Yếm vốn có thể tùy ý biến hóa hình dạng, vậy nên việc hắn tạo ra hai cái chân cũng chẳng có gì lạ.

Chỉ khi ở gần hắn đến thế này, Đô Diêu Chi mới chậm rãi nhận ra một điều:

Tuy hắn có một gương mặt yêu dị tuấn mỹ, vóc người ẩn dưới bộ huyền bào rộng lớn trông có vẻ mảnh khảnh tinh tế, nhưng thực chất, hình dạng con người của hắn lại vô cùng cao lớn.

So với hắn, cô ngồi trong lòng hắn trông thật nhỏ bé.

Những xúc tua nhanh chóng rút lui, biến mất dưới lớp trường bào của hắn.

Cuối cùng rời đi là xúc tua quấn lấy lòng bàn tay cô.

Màu ngân bạch dần chìm vào sắc đen tuyền của y phục, để rồi khi tất cả biến mất, Lan Đình Yếm thoạt nhìn chẳng khác gì một “người bình thường.”

“Tôn thượng, ngươi đây là…”

Đô Diêu Chi nhận thấy ánh mắt của hắn hạ xuống bàn tay cô, liền theo đó mà nhìn xuống.

Với thân thể của một tu sĩ Kim Đan kỳ, khả năng cầm máu của cô vốn rất tốt. Dù khi nãy đã rạch một vết, cô cũng không ra tay quá tàn nhẫn. Giờ đây, vết thương trên lòng bàn tay đã gần như ngừng chảy máu.

“À…” Đô Diêu Chi tưởng hắn đang để ý chuyện này, bèn mỉm cười, giơ tay lên nói: “Ta lại cứa thêm một nhát là được.”

Cô đã chuẩn bị tâm lý, định ra tay, nhưng đúng lúc ấy, một bàn tay lạnh lẽo, tái nhợt chợt nắm lấy cổ tay cô.

Không kịp phòng bị, cô khẽ run lên, ngỡ ngàng ngẩng đầu.

Lan Đình Yếm kéo tay cô đến trước mặt, cúi xuống, ghé sát vào vết thương.

Hắn nhẹ nhàng ngửi một hơi.

Rồi, dưới ánh mắt bàng hoàng của cô, hắn há miệng, đầu lưỡi hồng nhuận vươn ra, chậm rãi liếm qua vết thương.

Da đầu Đô Diêu Chi tê dại.

Cả hõm eo bỗng trở nên mềm nhũn.

Cột sống như có luồng điện chạy dọc qua, khiến cô run rẩy.

Một cảm giác choáng váng ập đến.

Đan dược chỉ có tác dụng ngăn chặn cơn đau.

Ngoài cảm giác đau ra, tất cả những cảm giác khác… đều không hề bị che lấp.

Lưỡi hắn, đỏ tươi, chậm rãi lặp lại động tác liếm qua vết thương trên lòng bàn tay nàng, cuốn theo từng giọt máu nuốt xuống.

Bất giác, Đô Diêu Chi nhớ tới một video từng xem trên mạng—một chú mèo nhỏ đang uống sữa.

Chỉ là, mèo con khi uống sữa sẽ không khiến sữa cảm nhận được đầu lưỡi mềm mại, ấm áp và ẩm ướt của nó.

Sữa cũng sẽ không cảm nhận được hơi thở nóng rực phả lên bề mặt mình.

Sẽ không bị đầu lưỡi ấy làm cho nhột nhạt.

...Tiểu miêu.

Từ lâu, cô đã nghĩ sau khi tốt nghiệp sẽ đi làm, kiếm tiền, rồi nuôi một bé mèo thuộc về riêng mình.

Vậy mà giờ đây… tại sao cô lại ở chỗ này, trải qua những chuyện như thế này?

Cô còn không biết ngày mai mình có thể sống hay không.

Mấy ngày nay, cô gần như không có giấc ngủ nào trọn vẹn—mỗi lần nhắm mắt lại chỉ toàn là ác mộng.

Khuyết Thanh liệu có nhận được tin cô gửi đi không?

Liệu hắn có hồi đáp không?

Cái hệ thống chết tiệt này, chẳng có chút tác dụng nào.

Cô chỉ là một công cụ để hoàn thành nhiệm vụ mà thôi.

Cô …

Cô thực sự rất muốn về nhà.

Lớp vải cọ xát khẽ vang lên, hơi thở của Ma Tôn bỗng chốc áp sát.

Đô Diêu Chi đảo mắt, chất lỏng nóng hổi trào ra từ đáy mắt, từng giọt từng giọt lăn xuống. Qua đôi mắt mơ hồ vì nước mắt, cô nhìn thấy đôi đồng tử đen tuyền kia.

Lan Đình Yếm đưa tay chạm vào gương mặt cô, lòng bàn tay lạnh lẽo nhẹ nhàng lướt qua làn da ướt đẫm.

“Nước mắt…” Đô Diêu Chi mở miệng, giọng khàn đặc. “Ngươi cũng thích, đúng không?”

Cô cười như chế giễu, mà cũng như đã hoàn toàn vỡ vụn.

“Vậy ta sẽ khóc thật nhiều cho ngươi xem.”

Cô không còn nhẫn nhịn nữa.

Bên ngoài Ngọc Chiết Cung, ma vật vẫn lượn lờ, bò sát, vẫy vùng trong không trung. Chúng vốn đang bay lượn nhàn nhã, nhưng rồi bỗng nhiên khựng lại—bị tiếng khóc đột ngột vang lên chấn động đến ngây dại.

Đó là một tiếng khóc vỡ òa, dai dẳng, mang theo tất cả ấm ức và tuyệt vọng.

Bên trong cung điện, trên vương tọa cao cao, một thiếu nữ khoác trên mình bộ váy màu vàng nhạt mềm mại, nhào vào lòng Ma Tôn yêu dị, vô tình—mà khóc nức nở.

Đô Diêu Chi vừa khóc vừa cảm thấy cạn lời.

Vừa rồi cô khóc đến mức quên cả trời đất, vô thức bổ nhào vào lồng ngực hắn. Vậy mà Lan Đình Yếm lại duỗi xúc tua ra, nhẹ nhàng lướt trên gò má nàng, khu khu khu một cách đầy nghiêm túc—hấp thu từng giọt nước mắt, không chừa sót một giọt.

Cô thật sự sắp sụp đổ lần nữa.

Vừa đau lòng, vừa bi thương, lại vừa cảm thấy buồn cười đến mức muốn cười ra tiếng.

Cô khụt khịt mũi, siết chặt lấy vạt áo hắn, giọng nghẹn ngào thì thào:

"Lan Đình Yếm, ngươi thật sự... không có tim mà..."

Giữa không gian tĩnh lặng, giọng nói trầm khàn của hắn bất chợt vang lên:

"Có."

Đô Diêu Chi: "?"

Lan Đình Yếm nắm lấy bàn tay chưa bị thương của cô, áp lên trước ngực mình.

Giọng nói trầm thấp, khàn khàn như tiếng thì thầm từ vực sâu:

"Tim."

Bùm, bùm, bùm.

Nhịp tim mạnh mẽ, ổn định, vang vọng trong lòng bàn tay cô.

Đô Diêu Chi: "......"

"Được rồi được rồi, ngươi có tim, ngươi là thiên hạ đệ nhất về biến ảo chi thuật."

Trong lòng thì phun tào* không ngớt, nhưng Đô Diêu Chi lại cảm thấy giây phút này thế mà lại có một chút dịu dàng kỳ lạ.

*phun tào: chửi ý :D

Lan Đình Yếm là Ma Tôn, là quái vật, không có cảm xúc, chỉ quan tâm đến máu và nước mắt của cô. Nhưng hắn lại lặng lẽ tiếp nhận cô—chấp nhận cô khóc lóc thảm thiết, chấp nhận cô cuộn tròn trong lòng hắn vì quá đỗi suy sụp, mà không hề đẩy ra.

Không có cảm tình… cũng là một dạng ổn định cảm xúc khác.

Sự điềm nhiên ấy, không hiểu sao, lại khiến Đô Diêu Chi dần dần bình tĩnh lại.

Bàn tay lạnh lẽo của Lan Đình Yếm nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt cô. Hắn nghiêng đầu, chậm rãi nói: "Không."

Đô Diêu Chi theo phản xạ giơ tay chạm vào mặt mình.

Nước mắt… đã không còn.

Xúc tua vẫn luôn âm thầm hấp thu, nếu cô còn khóc, nước mắt đáng lẽ phải không ngừng tuôn rơi. Nhưng giờ đây, gương mặt cô đã khô ráo, chẳng còn dấu vết gì.

"Ta…" Đô Diêu Chi khàn giọng, "ta khóc đến mệt rồi."

Lan Đình Yếm chỉ lặng lẽ nhìn cô, không nói một lời.

"Ta… không muốn tiếp tục khóc nữa."

Sau khi phát tiết hết cảm xúc, lý trí của Đô Diêu Chi lại dần chiếm ưu thế. "Khóc cũng vô dụng, nước mắt không thể giải quyết vấn đề. Khóc lóc thảm thiết chỉ khiến bản thân trở nên yếu đuối."

Cô nói những lời này, thực ra là đang tự thuyết phục chính mình.

Lan Đình Yếm thản nhiên đáp: "Được."

Đô Diêu Chi thoáng sững người: "Ngươi… nghe hiểu sao?"

Hắn không trả lời. Chỉ đứng dậy, chặn ngang bế cô lên, từng bước đi xuống bậc thang của vương tọa, khẽ cúi người, đặt cô xuống nền đại điện lạnh lẽo.

Sau đó, hắn xoay người, lặng lẽ đi lên từng bậc thang, trở lại vị trí của mình trên vương tọa.

"Tôn thượng?" Đô Diêu Chi ngơ ngác.

Lan Đình Yếm hơi nâng cằm, bình thản đáp: "Tĩnh dưỡng."

Câu đầy đủ hẳn là "Tĩnh dưỡng đi thôi." Đô Diêu Chi lớn mật suy đoán.

Cô đứng dậy, hành lễ một cách nghiêm túc: "Vậy… ta sẽ đi tĩnh dưỡng, chờ hồi phục xong lại tới."

Nói xong, Đô Diêu Chi xoay người rời đi. Ban đầu, cô bước thật chậm, đầy thận trọng. Nhưng càng đi, bước chân càng nhanh hơn. Cuối cùng, cô gần như chạy băng băng về phía thiên điện của Ngọc Chiết Cung.

Vừa trở lại phòng, Đô Diêu Chi lập tức lấy thuốc mỡ của Thẩm Họa Mi.

“Tê ——”

Vẫn là có hơi chậm một chút.

Cảm giác đau trong lòng bàn tay dần khôi phục, cô hít sâu một hơi, vội vàng bôi thuốc lên miệng vết thương rồi cẩn thận quấn băng gạc lại.

Ngồi bên cạnh bàn, chờ thuốc phát huy tác dụng, Đô Diêu Chi thẫn thờ, đầu óc bất giác hồi tưởng lại những lời đối thoại hôm nay với Lan Đình Yếm.

Hắn rốt cuộc là nghe hiểu, hay là không? Nếu hiểu thì hiểu được bao nhiêu?

Dù sao hắn cũng là Ma Tôn… Còn là vai phản diện khó đối phó nhất trong toàn bộ cốt truyện, một đại BOSS thực sự.

Cô thở dài. Về sau, ở trước mặt hắn, vẫn nên cẩn trọng từng lời từng chữ thì hơn.

Sau khi thuốc mỡ phát huy tác dụng, miệng vết thương không còn đau nữa. So với “Linh Dược Ngăn Đau”, thuốc của Thẩm Họa Mi chủ yếu có tác dụng thúc đẩy lành vết thương, gây tê và ngăn ngừa sẹo.

Đô Diêu Chi đơn giản thu dọn bản thân một chút, rửa mặt, thay bộ trung y mềm mại rồi nằm lên giường nghỉ ngơi.

Vốn là kiểu người có thể lướt điện thoại đến tận hai, ba giờ sáng, cô hiểu rất rõ thói quen của chính mình. Lần này, cô đặt một cuốn thoại bản bên gối, tính đọc vài trang trước khi ngủ.

Không thể không thừa nhận, sách vẫn là phương thuốc ru ngủ tốt hơn cả điện thoại.

Trong giấc mơ, cô thấy mình trở về nhà. Vừa nhìn thấy mẹ, nước mắt lập tức trào ra như vỡ đê. Cô lao đến ôm chặt lấy bà, mà bà cũng ôm chặt cô không buông.

Cái ôm ấy… giống như xúc tua quấn quanh.

Khi tỉnh dậy, bên ngoài vẫn là màn đêm đỏ thẫm.

Ở Ma giới, ngày và đêm chỉ khác biệt ở một điều duy nhất—ánh sao bên cạnh Hồng Nguyệt. Khi ngôi sao ấy sáng lên, đó là ngày; khi nó tắt đi, màn đêm lại buông xuống.

Đô Diêu Chi không để ý đến sắc trời, ánh mắt cô dán chặt vào dòng chữ trước mặt, khiến cô đột ngột bật dậy từ trên giường.

【 Nhiệm vụ chính tuyến cấp ba: "Truyền tin thành công về việc ẩn nấp cho Vân Hoài Thanh" đã hoàn thành 】

【 Phần thưởng nhận được: Kính "Chuyện cũ năm xưa" 】

"Bao nhiêu bí mật đã bị chôn vùi theo những giấc mộng xưa mà không ai hay biết? Hãy dùng kính ( / hoa rớt ) để khám phá quá khứ~"

Khuyết Thanh thật đáng tin cậy!

Cái hệ thống chết tiệt này, lẽ ra phải tặng cô một gói quà hoành tráng cho tân thủ chứ?!

Vậy nghĩa là bây giờ cô có thể dùng chiếc kính "Chuyện cũ năm xưa" trước mặt để nhìn thấy ký ức của nguyên chủ sao?

Trong đầu Đô Diêu Chi chợt lóe lên suy nghĩ đó.

Cùng lúc ấy, cô cảm giác có gì đó không ổn. Đầu ngón tay vô tình chạm vào một vật gì đó lạnh lẽo và mềm mại. Không hề đề phòng, cô cúi xuống nhìn.

... Một cái xúc tu màu bạc?

Ảo giác sao? Hay là cô vẫn chưa thực sự tỉnh lại?

Đô Diêu Chi dời mắt, nhìn lên trần nhà. Rồi lại cúi xuống nhìn lần nữa.

Không nhầm được! Đúng là xúc tu!!

Không chỉ có vậy…

Ngay bên cạnh cô, mái tóc dài màu trắng xõa tung trên gối. Một gương mặt tuấn mỹ đầy vẻ yêu mị lộ ra giữa những sợi tóc mềm mại. Người đàn ông ấy đang ngủ say, hơi thở đều đặn, đôi mắt nhắm chặt. Không nhìn thấy cặp đồng tử sâu thẳm và quỷ dị kia, khí chất của hắn lại có chút dịu dàng, thậm chí còn mang theo nét lười nhác.

Khoan đã...

Hả ! Lan Đình Yếm tại sao lại ở trên giường cô?!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play