◎ “Ở lại.” ◎
“Tội tiên Đô Diêu Chi phạm phải là cố sát, phạt giam cầm trong U Lao để hối lỗi trong 20 năm!”
Vạn dặm băng giá, tuyết trắng phủ dày đến tận mắt cá chân.
Một thiếu nữ gầy yếu, trên tay mang gông xiềng, chân bị trói bằng xích sắt, từng bước lê lết gian nan trên nền tuyết lạnh.
Gió bắc nổi lên, cuồng tuyết điên cuồng quét qua, mờ mịt cả tầm nhìn.
Lông mi nàng khẽ run, đồng tử khẽ động, môi mím chặt, hơi thở hóa thành từng làn khí trắng lượn lờ.
“Bốp!”
Một chiếc roi màu xanh biếc quất mạnh lên người nàng. Tấm áo vải mỏng manh không thể che giấu được những vết roi đỏ hằn trên da thịt. Giám ngục lạnh lùng quát:
“Lề mề gì đấy? Đi mau!”
Đô Diêu Chi như chợt bừng tỉnh, mở to hai mắt.
Nàng khẽ đưa ngón tay chạm vào chỗ bị roi quất, nhưng cánh tay đã đông cứng, không còn cảm giác đau đớn nữa.
“Ngươi cố ý bày mưu giết hại Tiên Tử, nhưng Tiên Tử nhân từ nên đã cầu xin cho ngươi, ngươi mới có thể giữ được mạng. Nếu không thì đừng nói đến chuyện thi hành án 20 năm, ngươi đã bị thiên đao vạn quả, bị yêu thú xé xác từ lâu rồi!”
Giám ngục phía sau nghiến răng căm hận:
“Đi mau! Đừng mong giở trò lười biếng!”
Chiếc roi lại vụt lên, vang lên những tiếng rít trong không khí. Đô Diêu Chi cắn chặt môi, dù gió lạnh buốt đến tận xương, nàng vẫn cắn răng lê bước về phía trước.
Suốt nửa canh giờ băng qua Bắc Nguyên, nơi tuyết phủ trắng xóa quanh năm, cuối cùng nàng cũng đến được U Lao.
Thiếu nữ bị đông lạnh đến mức sắc mặt trắng bệch, cơ thể cứng đờ. Xích sắt loảng xoảng vang lên theo mỗi bước chân, kéo lê âm thanh chói tai trong không gian u ám. Chỉ một lát sau, cánh cửa ngục ầm ầm khép lại.
Đô Diêu Chi giơ hai tay lên, mười ngón tay siết chặt lại nhưng không thể nắm lấy dù chỉ một chút hơi ấm.
Khuôn mặt nàng vô cảm, nhưng trong lòng lại gào thét như sóng lớn cuộn trào.
Một giấc ngủ trưa trong ký túc xá, mở mắt ra liền xuyên đến cái nơi quỷ quái này... Đến tận bây giờ vẫn có thể bình tĩnh thế này, chẳng phải ta đã đạt cảnh giới siêu nhân rồi sao!?
Vừa rồi, nghe giám ngục nhắc đến "Tiên Tử mặt đầy kinh hãi", Đô Diêu Chi lập tức nhận ra—cô xuyên vào một cuốn tiểu thuyết!
Hẳn là quyển tiên hiệp cô mới thức đêm đọc xong hôm qua.
Trong truyện có một nữ phụ tên Diêu Chi, vốn là một cây thảo dược tu luyện thành tinh. Nàng si mê nam chính Vân Hoài Thanh, nguyện ý làm bất cứ điều gì vì hắn.
Vì thế, nàng được phái đến Ma giới làm gián điệp, cung cấp vô số tình báo cho Tiên giới, cuối cùng bỏ mạng nơi đó.
Thế nhân chỉ biết rằng nam nữ chính cùng nhau tiêu diệt tà ma, nhưng không ai nhớ đến nữ phụ đã hy sinh tất cả.
Trong nguyên tác, nữ phụ bày mưu hại nữ chính Ngọc Kinh Dung, nhưng thực ra tất cả chỉ là một vở kịch do nữ phụ, Ngọc Kinh Dung và Vân Hoài Thanh cùng nhau dàn dựng. Mục đích là khiến Diêu Chi bị ghép vào tội danh phạm phải luật Tiên giới, sau đó bị tống vào U Lao.
Bởi vì trước đó, Vân Hoài Thanh nhận được tin tức rằng ba đại Ma Quân của Ma giới đang lên kế hoạch phá U Lao. Hắn liền tương kế tựu kế, lợi dụng nữ phụ như một quân cờ, để nàng nhân cơ hội này lẻn vào Ma giới làm gián điệp.
...Đáng giận!
Nghĩ đến đây, Đô Diêu Chi không nhịn được chửi thầm một tiếng.
Ma giới trong cuốn tiểu thuyết này vốn không phải nơi tốt đẹp gì. Theo mô tả của tác giả, những sinh vật đáng sợ nhất Ma giới đã rơi xuống cùng một ngôi sao băng từ hàng vạn năm trước. Chúng là những sinh vật vặn vẹo, tà ác, chuyên ăn thịt người.
Đừng nói đến một nữ phụ nhỏ bé như nàng—một tinh linh thảo dược—ngay cả một trong ba đại Ma Quân cũng bị chúng xé xác và nuốt sống trong phần cuối truyện. Mô tả cảnh đó còn kinh khủng hơn cả lăng trì!
Đô Diêu Chi nhắm mắt lại.
Ngoại trừ việc biết trước nội dung nguyên tác, đầu óc nàng hoàn toàn trống rỗng, không có chút ký ức nào của "nguyên chủ" thân thể này.
Bây giờ phải làm gì đây!?
Gió tuyết lạnh thấu xương làm cơ thể cô cứng đờ, đầu óc cũng hỗn loạn không kém gì cơn bão tuyết ngoài kia.
Không biết từ lúc nào, ngay trước mắt cô hiện ra một giao diện giống như trong trò chơi.
🔹 [Ký chủ Thân ái, ngươi hiện tại có ba tuyến nhiệm vụ chính, hãy chọn một:]
1️⃣ Công lược Tiên Quân
2️⃣ Công lược Ma Tôn
3️⃣ Trở về nhà
💬 [Xin hãy chọn tuyến cốt truyện mà ngươi muốn hoàn thành ~]
Đô Diêu Chi nhìn giao diện này, ánh mắt không gợn sóng, trầm mặc suốt hai giây.
Đây là hệ thống sao?
Lẽ nào cô vừa mở được bàn tay vàng!?
Cô biết ngay mà! Ông trời sẽ không tuyệt đường sống của con người!
Sau một lúc lâu, Đô Diêu Chi chậm rãi mở miệng, giọng nói khàn khàn, lạnh lẽo:
“Về nhà.”
【 Đã chọn tuyến nhiệm vụ chính: "Về nhà" 】
【 Nhiệm vụ chính tuyến đầu tiên: Đi đến Ma giới 】
Đô Diêu Chi: “…”
Tại sao… vẫn phải đến cái nơi đáng sợ đó chứ?!
Cô nhìn chằm chằm dòng chữ lạnh lẽo trước mắt, giọng nói càng khàn đặc:
“Tốt nhất là ngươi thực sự có thể đưa ta về nhà.”
Về lại thế giới đó—nơi có cha mẹ, có bạn bè, có điều hòa ấm áp và một xã hội yên bình, phồn vinh.
Bên trong U Lao vắng lặng, chỉ có tiếng gió tuyết rít gào bên ngoài.
So với bên ngoài, nơi này không quá lạnh. Bàn tay và cơ thể Đô Diêu Chi dần dần ấm lại. Cơn buồn ngủ kéo đến, cô mơ màng thiếp đi…
Cho đến khi—
Mặt đất Bắc Nguyên đột nhiên rung chuyển dữ dội!
Đô Diêu Chi bừng tỉnh.
Đến rồi!
Ma giới đã kéo quân đến tấn công U Lao!
Chấn động càng lúc càng mạnh.
Những viên linh thạch sáng rực vỡ vụn, từng mảnh vụn đá như những mảnh ngọc vỡ tung, cuốn theo cơn gió dữ, đâm xuyên qua lớp phòng ngự của U Lao.
Bên trong nhà lao, mọi tội tiên đều ngẩng đầu, đồng loạt nhìn về phía cơn phong tuyết đang cuộn trào ngoài kia.
Chỉ thấy—
Một mảng sương đen dày đặc, cuồn cuộn như thủy triều, cuốn theo một luồng hương thơm nồng đậm, lao thẳng vào U Lao!
Thơm quá.
Đây là ý niệm cuối cùng thoáng qua trong đầu Đô Diêu Chi trước khi cô chìm vào hôn mê
Khi con người mất đi thị giác, thính giác sẽ trở nên đặc biệt nhạy bén.
Đô Diêu Chi cố gắng mở to hai mắt, nhưng trước mắt cô vẫn chỉ là một mảng bóng tối vô tận.
Một mùi thơm kỳ lạ, ẩm ướt, xa lạ, từng đợt len lỏi vào khoang mũi, tràn ngập khắp không gian. Bên tai cô vang lên những âm thanh chói tai—tiếng kim loại va chạm sắc bén, giống như tiếng vàng bạc rơi vỡ trong một cơn bão lớn.
Cảm giác nguy hiểm dâng trào, như có một con sâu lông mềm nhũn, lạnh buốt, bò dọc theo sống lưng nàng.
Cùng lúc đó, tiếng chuông lục lạc vang lên điên cuồng trong bóng tối, ngày càng loạn nhịp.
Như có một thiếu nữ điên cuồng đang nhảy múa giữa màn đêm, trên váy áo treo đầy lục lạc.
Nhịp thở của Đô Diêu Chi trở nên gấp gáp.
Nhưng—
Cô vẫn không nhìn thấy gì cả.
Cô bắt đầu vươn tay, mò mẫm xung quanh, chạm vào bốn vách tường bao quanh thân thể mình.
Đây là một cái… rương?
Ngay khoảnh khắc đó—
Một tia sáng đột ngột lóe lên trước mắt nàng.
🔹 【 Nhiệm vụ chủ tuyến 1: "Đi đến Ma giới" đã hoàn thành 】
🔹 【 Phần thưởng đạt được: Một lọ " Linh Dược Ngăn Đau ", tổng cộng 12 viên. Một viên có hiệu lực trong một canh giờ. 】
🔹 【 Sau khi dùng, mọi loại đau đớn đều bị xóa bỏ hoàn toàn. Dù có bị ngũ mã phanh thây cũng có thể cười mà rời đi ~ 】
Đô Diêu Chi: “…”
Bực bội đến mức muốn chửi rủa cái hệ thống chết tiệt này, Đô Diêu Chi cố gắng kiềm chế cảm xúc, ép bản thân bình tĩnh lại để phân tích tình huống.
Nhiệm vụ được hệ thống xác nhận đã hoàn thành, điều đó có nghĩa là cô đã thực sự đến Ma giới.
Trong nguyên tác tiểu thuyết có nhắc đến sự kiện này: lần này Ma quân bị giam trong ngục tối không chỉ vì muốn cứu nhân vật quan trọng – Nam Diễm, mà còn để nuôi dưỡng ma vật nhằm xoa dịu cơn giận của Ma Tôn.
Việc này liên quan đến một thiết lập quan trọng trong nguyên tác.
Cụ thể, Ma Tôn Lan Đình Yếm đã rơi xuống Ma giới hàng vạn năm trước cùng với một trận mưa sao băng. Sao băng chính là món ăn khoái khẩu nhất của ma vật, vì nó chứa linh khí tinh thuần vô cùng mạnh mẽ, thậm chí còn vượt qua cả thượng phẩm linh thạch ở Tiên giới. Tuy nhiên, ba đại Ma quân đã thống trị Ma giới suốt hàng trăm nghìn năm và tiêu tốn một lượng lớn mảnh sao băng để nuôi dưỡng ma vật. Đến khi nguồn thức ăn cạn kiệt, điều này đã khiến Ma Tôn nổi giận.
Nếu muốn làm đầy bụng của lũ ma vật, so với việc tìm kiếm một lượng lớn thượng phẩm linh thạch, thì đối với các Ma quân, cách đơn giản và hiệu quả nhất chính là trực tiếp dùng con người làm thức ăn. Đặc biệt, tu sĩ Tiên giới là lựa chọn lý tưởng, bởi vì không chỉ có huyết nhục tươi tốt, mà nội đan trong kinh mạch của họ còn chứa đầy linh khí.
Bên ngoài, tiếng chuông lục lạc đột nhiên im bặt.
Trên đỉnh đầu vang lên một âm thanh nhẹ, giống như có ai đó đang mở khóa.
“Kẽo kẹt ——”
Một tia sáng từ bên ngoài rọi vào căn phòng giam tối tăm này. Ánh sáng ngày càng mạnh hơn, chiếu rõ khắp nơi, cho đến khi Đô Diêu Chi có thể nhìn thấy toàn bộ hoàn cảnh của mình.
Tấm ván gỗ trên chiếc hòm bị nâng lên, ngay sau đó, những tấm ván xung quanh cũng đồng loạt đổ xuống, tựa như một bông hoa nở rộ.
【 Vui lòng hoàn thành nhiệm vụ chính tuyến thứ hai: Sống sót khỏi miệng ma vật. 】
Đồng tử của Đô Diêu Chi co rút lại.
Cô chợt nhận ra, âm thanh vừa rồi không phải tiếng lục lạc.
Mà là âm thanh phát ra từ ma vật.
Trong Ma giới, những sinh vật được gọi là “ma vật” đều là những kẻ đã rơi xuống đây cùng Ma Tôn từ hàng vạn năm trước. Chúng vô cùng tà ác, vặn vẹo và kinh khủng. Ví dụ như thứ đang ở ngay trước mắt cô—một con quái vật trông giống như một con cóc đen kịt khổng lồ. Điều đáng sợ là miệng của nó há rộng, lộ ra một hàng răng sắc nhọn san sát. Đồng thời, trong hàm còn chứa đầy những viên cầu rỗng ruột, bên trong có những viên ngọc kim sắc lăn lộn. Khi con quái vật phát ra tiếng kêu, những viên cầu cũng xoay tròn, tạo nên âm thanh leng keng chẳng khác gì tiếng lục lạc.
Đôi mắt vàng của lũ cóc đen mở to, chăm chú nhìn chằm chằm vào Đô Diêu Chi, trong khi những viên cầu trong miệng chúng tràn ra từng dòng nước dãi nhầy nhụa vì thèm khát.
“……”
Cổ Đô Diêu Chi cứng đờ, cô chậm rãi đảo mắt nhìn xung quanh.
Cô đang đứng giữa một thung lũng.
Trước mặt là đàn cóc đen đáng sợ, bên trái là những con thiêu thân khổng lồ có khuôn mặt người, bên phải là rắn hai đầu, còn phía sau là từng đoàn sinh vật giống như đỉa khổng lồ, quấn chặt lấy nhau.
Lũ ma vật đứng yên bất động, như thể đang chờ một mệnh lệnh nào đó.
Bên cạnh Đô Diêu Chi vẫn còn hơn mười chiếc rương chưa được mở ra. Cô đoán rằng bên trong có lẽ cũng là những tội tiên xui xẻo giống mình.
Theo nguyên tác, lần này để xoa dịu cơn giận của Ma Tôn, ba đại Ma quân đã đích thân mang tội tiên đến để làm thức ăn cho ma vật.
Điều đó có nghĩa là... Ma quân chắc chắn vẫn đang ở đây.
Dù Đô Diêu Chi không nhìn thấy bọn họ, nhưng cô biết họ nhất định đang quan sát mình.
“Ma quân ——” Cô cất tiếng gọi, nhưng ngay lúc đó mới nhận ra giọng mình khô khốc, run rẩy đến nghẹn ngào.
“Ta……”
Đô Diêu Chi há miệng, cố gắng nói ra điều gì đó. Một nửa đầu óc cô cuống cuồng nghĩ: Mau nói gì đi! Cầu xin tha mạng! Bịa chuyện! Bán đứng nam nữ chính! Chỉ cần sống sót, phải nói gì đó ngay lập tức!
Nhưng nửa còn lại của đầu óc lại trống rỗng: Nói cái gì bây giờ? Cái gì? Cái gì? A? A? A? Sao lại thế này?!
Giống hệt một kẻ thiểu năng.
Nếu bây giờ cô vẫn còn là học sinh lớp 12, có lẽ bộ não linh hoạt ấy sẽ giúp cô khéo léo ăn nói, nghĩ ra cách thoát thân đầy thông minh.
Nhưng hiện tại, cô đã là sinh viên năm ba đại học, cả ngày chỉ biết cày phim, ăn cơm hộp, và đọc những tiểu thuyết sắc mà không dám kể cho ai biết.
Tiếng lục lạc lại vang lên.
Đô Diêu Chi giật bắn người, hoàn hồn trở lại. Từng sợi lông tơ trên cơ thể cô đều dựng đứng lên vì sợ hãi tột độ.
Trong cơn hoảng loạn cùng cực, cô cố gắng gọi hệ thống trong lòng, nhưng cái hệ thống chết tiệt này lại hoàn toàn im lặng, chẳng có chút phản hồi nào.
Ngay lúc đó, một suy nghĩ kinh khủng chợt lóe lên trong đầu cô—
Có khi nào viên thuốc giảm đau kia thực chất là để cô chết một cách nhẹ nhàng hơn không?!
Tiếng lục lạc tiếp tục vang lên, tựa như một lá bùa gọi hồn đang thôi thúc cái chết.
Trong không khí ẩm ướt, một mùi hương kỳ lạ càng trở nên nồng đậm.
Mặc kệ.
Nếu đã không thể thoát khỏi cái chết, vậy thì Đô Diêu Chi thà rằng chết một cách không đau đớn.
Cô dứt khoát cắn lấy một viên thuốc.
Sau khi nuốt viên thuốc, Đô Diêu Chi cảm thấy bình tĩnh hơn rất nhiều.
Lúc này, cô mới nhận ra tiếng lục lạc vang lên không phải vì lũ cóc đen đang tiến về phía mình, mà là vì chúng đang nhường đường.
Một xúc tua màu bạc lướt nhẹ trong không trung, mở ra lối đi phía trước.
Ngay sau đó, một bóng người xuất hiện—khoác trên mình trường bào đen thêu kim văn tinh xảo, thân hình cao gầy, mái tóc dài màu bạc rối tung. Dưới ánh sáng mờ mờ, khuôn mặt hắn lộ ra vẻ đẹp tuấn mỹ nhưng đầy tà dị. Đôi mắt đen sâu thẳm không hề gợn lên chút cảm xúc nào, cũng chẳng mang theo hơi thở của nhân tính.
“Ma Tôn…” Đô Diêu Chi thì thào, giọng nói gần như lạc đi. “Lan Đình Yếm.”
Đây chính là nhân vật mà cô yêu thích nhất trong toàn bộ tiểu thuyết.
Bởi vì… cô là một ngoại hình khống.*
*ngoại hình khống: người yêu thích ngoại hình đẹp :D
Cùm cụp cùm cụp cùm cụp.
Xung quanh, từng chiếc khóa trên các rương gỗ lần lượt bung ra.
Ngay lúc đó, một giọng nam trong trẻo nhưng ôn hòa vang lên giữa không trung của thung lũng:
“Bữa ăn đã chuẩn bị xong, thỉnh Tôn Thượng thưởng thức.”
Lan Đình Yếm khẽ gật đầu.
Chỉ một cái gật đầu nhẹ ấy—
Chính là mệnh lệnh!
Lũ ma vật lập tức điên cuồng lao tới!
Tiếng lục lạc vang lên dồn dập như bão tố, âm thanh rít của lũ rắn vang vọng ngay bên tai, trong khi đàn thiêu thân khổng lồ với khuôn mặt dữ tợn không ngừng rít gào:
“Ăn! Ăn! Ăn! Ăn! Ăn ha ha ha…”
Những sinh vật quái dị tràn ngập hơi thở tử vong ùn ùn kéo đến, tựa như muốn nuốt chửng cả bầu trời.
Đô Diêu Chi chết lặng, trong đầu chỉ có một suy nghĩ duy nhất:
Làm người không nên mê ngoại hình quá mức… nếu không, sẽ có ngày bị nghiệp quật.
Khoan đã!
Là một ngoại hình khống chân chính, Đô Diêu Chi nhớ rất rõ từng đoạn mô tả về Lan Đình Yếm trong nguyên tác.
Theo cốt truyện, về sau các Ma quân mới phát hiện rằng bản chất của Ma Tôn Lan Đình Yếm chẳng khác gì ma vật. Hắn không chỉ thích ăn sao băng chứa linh khí tinh thuần, mà còn ưa thích huyết nhục của con người.
Điểm khác biệt duy nhất giữa hắn và lũ ma vật chính là—Lan Đình Yếm thích đồ tươi.
Vì vậy, về sau Ma quân đã bắt đầu nuôi dưỡng con người, giữ họ lại chỉ để cung cấp máu tươi cho hắn.
Đô Diêu Chi vẫn còn nhớ rõ khi đọc đến đây, suy nghĩ của mình lúc đó là:
"Biến thái thật đấy… ta thích!"
Nhưng bây giờ…
Không kịp suy nghĩ gì thêm, Đô Diêu Chi xách váy lên, chạy ngược dòng thủy triều ma vật, lao về phía một con quái vật xúc tua nửa người nửa thú đang vặn vẹo trước mặt!
Phía sau, tiếng kêu thảm thiết của những tội tiên khác vang lên chói tai.
Trong lúc lao đi, Đô Diêu Chi có thể cảm nhận được một phần lũ cóc, thiêu thân, rắn và đỉa đã bị cô va mạnh mà bật ra xa. Nhưng phần còn lại thì bám chặt lấy cơ thể cô, cắn xé từng mảng thịt, tham lam hút lấy máu.
May mắn thay—cô không cảm thấy chút đau đớn nào.
Chỉ có một cảm giác kỳ lạ—máu nóng chảy xuôi trên da, ấm áp và ngứa ngáy.
Nhưng Đô Diêu Chi không dừng lại.
Ngay khoảnh khắc cô lao tới, chạm vào xúc tua bạc của Lan Đình Yếm, toàn bộ những con ma vật đang bám trên người cô lập tức hoảng sợ tột độ, vội vàng buông cô ra rồi chạy trốn thục mạng.
Với đầy thương tích, thiếu nữ liều mạng ôm lấy một xúc tua của Ma Tôn đại nhân—
Dùng tay sờ thử một cái.
"……"
Bên trong thung lũng, các Ma quân đang chứng kiến cảnh tượng trước mắt, đồng loạt trợn mắt há hốc mồm.
"Nàng… đang làm gì vậy?"
"Nàng điên rồi sao?"
"Tôn Thượng chắc chắn sẽ hành hạ nàng đến chết không chừa một mảnh xương!"
Đô Diêu Chi khẽ run lên, chậm rãi đưa tay, bôi vết máu trên người mình lên xúc tua bạc.
Giống hệt như mô tả trong nguyên tác—máu tươi lập tức bị xúc tua hấp thụ.
Xúc tua lạnh lẽo, trơn trượt khẽ co rút lại, bề mặt dần lan tỏa những tia sáng lấp lánh như laser, tỏa ra một mùi hương ẩm ướt kỳ lạ.
Đô Diêu Chi ngẩng đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm tựa hố đen của Lan Đình Yếm.
Cô cố ép bản thân phải mỉm cười.
"Tôn Thượng," giọng cô nhẹ nhàng, dù mang theo chút run rẩy, "thế nào, có thích không?"
Máu từ vết thương trên người cô vẫn nhỏ xuống, từng giọt đỏ thẫm rơi lên xúc tua, lan ra tựa như những giọt mưa rơi xuống mặt nước, khẽ kích động từng vòng sóng.
Ngân bạch xúc tua dưới ánh sáng lóe lên những vệt sáng kỳ ảo, như những tia laser rực rỡ tỏa ra bảy sắc quang mang.
Đô Diêu Chi dốc hết sức phát huy sức hấp dẫn của "đồ ăn":
"Tôn Thượng, giữ ta lại đi! Về sau, mỗi ngày ngài đều có máu tươi tràn đầy linh khí để hấp thụ đấy!"
Đôi mắt đen sâu thẳm của Lan Đình Yếm hơi động, chuyển hướng nhìn cô.
Hắn chậm rãi nhắc lại:
"Giữ… lại?"
Giọng hắn khàn khàn, gằn mạnh từng chữ, phát âm có chút cứng nhắc, như thể rất khó khăn để nói ra.
Theo nguyên tác, Lan Đình Yếm vốn rất ít khi nói chuyện. Hắn chưa từng quan tâm đến ngôn ngữ hay văn hóa của nhân loại. Nhưng không có nghĩa là hắn không hiểu.
Đô Diêu Chi gật đầu, cố gắng giữ cho giọng mình không run, nói thật rõ ràng:
"Chính là… đừng để lũ ma vật ăn ta. Hãy để ta sống. Hãy giữ ta lại bên cạnh ngài."
Cô không biết Ma Tôn đại nhân có thực sự hiểu lời mình không. Trên gương mặt tuyệt mỹ kia vẫn không có chút biểu cảm nào.
Nhưng ngay sau đó, những xúc tua của hắn bỗng nhiên động đậy.
Từng cái, từng cái một, quấn chặt lấy cơ thể cô.
Lan Đình Yếm khẽ gật đầu.
"Giữ lại."