Cúc nương thoáng liếc nhìn Ô Thanh Sam bên cạnh, lắc đầu nói:“Những gì ta nói đều là sự thật. Thần Tiêu giải tán, quả thực vì Ô Hằng bị thương ở chân.”
Chu Chiêu nhướn mày, hờ hững cười nhạt:“Cúc nương, giờ bà vẫn là nghi phạm số một trong vụ án sát hại Ô Hằng. Trần Quý Nguyên, còn chưa chết đấy chứ? Còn sống thì mau đưa người áp giải về đại lao Đình Úy Tự.”
Trần Quý Nguyên tay còn cầm cây kéo nhỏ, nghe Chu Chiêu gọi liền run rẩy bước vào.
Lén lút liếc nhìn những mảnh thi thể vương vãi trong đám cầu bị bổ đôi, hắn lập tức nhắm tịt mắt, trong lòng lẩm nhẩm ba lượt “Ta là người mù”, rồi mới dám bước tới còng tay Cúc nương, lặng lẽ dẫn ra ngoài.
Không phải hắn nhát gan sợ ma. Chỉ là… thật sự đáng sợ quá rồi!
Chu Chiêu chẳng buồn đoái hoài đến suy nghĩ của Trần Quý Nguyên. Đợi Ô Thanh Sam và Quý Vân cùng rời đi, nàng mới quay sang hỏi Tô Trường Oanh: “Huynh thấy thế nào?”
Tô Trường Oanh không ngờ Chu Chiêu lại hỏi mình, ngẫm nghĩ một lát rồi nói:“Phụ thân và hai vị sư huynh của Cúc nương, nhất định còn người sống sót. Muốn điều tra nơi họ từng làm minh khí, không phải chuyện khó. Người cần dùng tượng táng, chắc chắn là danh gia vọng tộc bậc nhất thành Trường An. Thợ thủ công cũng không thể chỉ có ba người, nhất định có kẻ khác nhận được tiền mua mạng. Mà thứ đó chính là… “bán lượng tiền”.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT