Edit :Ngọc Trúc

Hắn tiện tay ngắt một nhúm cỏ dại bên ghế nằm, nhổ tận gốc rồi mang ra, làm con giun văng ra.

Không ổn lắm, vậy thì hắn chẳng cần lo về sự an toàn của bản thân nữa.

Ồ, con giun này béo thật.

Thư phòng.

“Hắt xì!”

“Thiếu gia, ngài bị cảm rồi, để ta đi mời đại phu đến xem.”

Cố Khác Quyết xua tay. “Không sao, lui xuống đi.”

Buổi trưa, Nguyên A Sanh ngồi dưới tán cây chuối tây, lén nghe lỏm.

Nghe ba tiểu cô nương tám chuyện với nha hoàn, gã sai vặt, từ chuyện thị phi linh tinh cho đến nỗi lo bị phu nhân – cũng chính là Cố mẫu – tính sổ sau lưng Cố Khác Quyết.

Càng nghe, Nguyên A Sanh càng cảm thấy gia đình này có vấn đề.

Tiểu cô nương ở bên ngoài dưới tán cây chuối mò cá, Nguyên A Sanh nhìn mặt trời sắp lặn, cả người rã rời.

Mệt quá…

Tìm việc gì đó làm, nhưng nằm xuống một lúc lại ngủ quên mất.

Chậm rãi đứng dậy, Nguyên A Sanh nhìn quanh bốn phía, vừa thấy mông con chó lớn ở cửa thì suýt vấp chân. Hắn im lặng dựa vào viện mà đi.

Lại nhìn bộ lông xù xì của con chó, hắn thầm nghĩ: Làm chó cũng không tệ, chẳng cần lo lắng gì.

Suy nghĩ mông lung, ánh mắt bỗng dừng lại ở khóm hoa nguyệt quý trên mảnh đất trống.

Chung quanh toàn hoa cúc mọc lan tràn, vô tình lại mọc dài thêm một đống lớn.

Nguyên A Sanh đi vòng qua mái hiên, tiến gần tới mảnh đất cỏ mọc um tùm kia. Trong đôi đồng tử nhạt màu phản chiếu đám hoa cỏ mọc lên giữa đất, trông thế nào cũng thấy chướng mắt.

Tiếng nước chảy róc rách, trong lòng Nguyên A Sanh nảy ra ý tưởng.

Đất tốt như vậy mà bỏ phí thật đáng tiếc. Chi bằng dời đám hoa cỏ ra rãnh nước bên cạnh, thu dọn sạch sẽ rồi trồng ít hành và rau xanh, cũng coi như cải thiện bữa ăn.

Thức ăn trong Cố phủ nhạt nhẽo đến mức vô vị.

Không biết có phải vì thiếu tiền hay không, từ lúc hắn đến đây, thức ăn ở Cố phủ cực kỳ thanh đạm, đa phần là hầm nấu, thỉnh thoảng mới có một đĩa rau xào.

Món nào cũng gần như thiếu dầu thiếu muối. Lúc đầu còn có thể tự an ủi rằng ăn như vậy tốt cho sức khỏe, nhưng ăn liên tục nửa tháng, quả thực không còn chút hứng thú nào.

Nhưng có ăn đã là tốt rồi, kén chọn cũng chẳng phải đức tính tốt gì.

Nhìn sắc trời, ngày mai có thể sẽ mưa. Hiện tại rất thích hợp để di chuyển cây cỏ.

Nguyên A Sanh xắn tay áo lên, quay người vào nhà tìm công cụ.

Tìm kiếm hồi lâu, trong phòng vang lên những tiếng leng keng loảng xoảng không dứt.

Đậu Nhi xách hộp cơm trở về, chỉ thấy chiếc ghế nằm trống không, đi tìm một vòng mới phát hiện người nào đó trong phòng chứa đồ, cả mặt đầy bụi bặm.

“Thiếu gia, ăn cơm.”

“Ngài đang tìm gì vậy? Để ta tìm giúp.”

Nguyên A Sanh sững lại, chống eo nhức mỏi đứng thẳng lên. “Mấy giờ rồi?”

“Giờ Dậu.”

“Thôi được, ăn cơm trước.”

Tìm từng gian nhà, hắn cũng tìm đến mức đói bụng.

“Thiếu gia đang tìm gì?”

“Nông cụ.” Nguyên A Sanh xoa eo. “Ta định dọn dẹp sân một chút, tự trồng ít rau xanh.”

“Vậy để ta đi xin.”

“Ê! Quay lại!” Nguyên A Sanh túm cổ áo sau của cậu bé. “Đi đâu mà xin, người ta sẽ cho chắc?”

“Tìm Cố Đông ca ca.” Đậu Nhi đáp rất chắc chắn. Cố Đông rất bận, từ lúc về từ Nguyên phủ, bọn họ cũng chỉ gặp được một lần.

“Đừng đi.”

Cố Đông là người bên cạnh Cố Khác Quyết. Nếu hắn biết thì Cố Khác Quyết cũng sẽ biết.

Bình yên hơn nửa tháng rồi, Nguyên A Sanh không muốn để lão gia đó lưu lại chút ấn tượng nào về mình, càng không muốn có ai lại đến kéo hắn đi thân cận với lão nam nhân kia.

“Ăn cơm rồi tính sau.”

Buổi tối, con chó giữ cửa đi đâu mất.

Nguyên A Sanh ra cửa, nhìn mảnh đất đặc biệt sạch sẽ cạnh cửa, khóe miệng khẽ nhếch lên. “Con chó này đúng là có nguyên tắc.”

“Thiếu gia, chúng ta có thể hỏi quản gia gia gia.”

“Ngươi biết ông ấy ở đâu không?”

Đậu Nhi lắc đầu, mái tóc bù xù cũng lắc lư theo.

Quản gia gia gia chỉ gặp có hai lần, không thân thiết gì.

Nguyên A Sanh vỗ vỗ đầu cậu bé.

Vẫn chỉ là một đứa trẻ, ngoài việc mang cơm hàng ngày, hắn cũng không giao cho nó chuyện gì khác. Càng nghe ba cô nương kia bàn tán về mình, hắn càng không thể để lộ gì cả.

Lỡ như người ta bỏ gì vào thức ăn thì đến lúc đó cũng chẳng giúp được.

“Sân chúng ta có gã sai vặt quét dọn đúng không? Kêu hắn giúp là được.”

Nguyên A Sanh đứng ở bậc cửa, như thể cách bên ngoài một con sông.

Không biết con chó lớn kia đi đâu, hắn sợ mình vừa bước ra đã bị nó lao tới cắn một phát vào đùi.

“Chuyện này ta biết! Ta đi gọi hắn.”

Lần này, Nguyên A Sanh không ngăn cản, chỉ nhìn cậu bé biến mất sau tường viện.

Chẳng bao lâu sau, cậu mang người tới.

“Nguyên thiếu gia.” Người tới đứng thẳng tắp, nhưng trong mắt lộ rõ vẻ khinh mạn và dò xét, không hề che giấu.

Nguyên A Sanh kéo Đậu Nhi vào trong cửa, cười nhạt: “Ngươi tên gì?”

“Ta? Mã Luật.”

Giọng Nguyên A Sanh chậm lại, mang theo uy thế: “À, phiền ngươi đi lấy cho ta một bộ nông cụ, ngay bây giờ.”

“Được thôi.”

Mã Luật tùy tiện đáp lại, vẻ mặt nhếch nhác khiến Nguyên A Sanh cắn nhẹ đầu lưỡi, quai hàm khẽ siết. Ánh mắt đầy tà ý kia chỉ khiến người ta ghê tởm đến cực điểm.
Truyện chỉ đăng trên tyt bởi Ngọc Trúc

Hắn lêu lổng rời đi, nhưng đi được nửa đường lại quay đầu, chăm chú nhìn chằm chằm vào Nguyên A Sanh, khóe môi khẽ nhếch lên.

Sắc mặt Nguyên A Sanh lập tức trầm xuống, lặng lẽ siết chặt nắm tay.

“Thiếu gia, ngài sao vậy?”

“Không có gì.”

Trên con đường nhỏ ven hồ, Mã Luật ngậm một nhánh hoa lan, hai tay chắp sau lưng, nhàn nhã lắc lư như thể mình là chủ nhân nơi này.

Nghĩ đến cảnh vừa chứng kiến, hắn hít sâu một hơi, khóe môi nhếch lên nụ cười nham hiểm, ánh mắt càng thêm tà ý.

“Tìm nông cụ? Đôi tay mềm mại như vậy, việc bẩn thỉu làm gì cho dơ ra.”

“Một tiểu thiếu gia xinh đẹp thế này, vậy mà đại thiếu gia lại không biết hưởng thụ. Hà tất phải để làm việc như đám hạ nhân? Ban thưởng cho đám nô tài như ta đây cũng là một chuyện tốt, không phải sao?”

“Phải không?” Một giọng nói trầm thấp vang lên từ phía sau.

“Đúng vậy.”

Cố Khác Quyết vốn chỉ đang đi tiêu thực sau bữa ăn, lại vô tình nghe được những lời nghịch tặc như vậy. Không cần suy nghĩ cũng biết câu đó đang ám chỉ ai.

“Ngươi có biết ngươi vừa nói những lời đó trước mặt ai không?!” Quản gia quát lớn, không thể tin nổi.

Mã Luật giật nảy mình, nhìn thấy người trước mặt khí thế bất phàm, lập tức quỳ sụp xuống. “Chủ tử! Chủ tử! Ta sai rồi, ta sai rồi!”

“Chủ tử!”

“Ta sai rồi!” Mã Luật vội vã tự vả vào mặt mình.

Hắn ra tay nhanh, âm thanh vang dội, nhưng không hề có chút đau đớn nào.

Khóe môi Cố Khác Quyết nhếch nhẹ, ánh mắt sâu như mực.

Quản gia bị khí thế của thiếu gia nhà mình ép đến lưng cứng đờ, nhìn kẻ đang quỳ dưới đất mà hận không thể tự tay xử lý. Cái thứ cẩu nô tài vô liêm sỉ này, để lọt vào Cố phủ chính là sai lầm của ông ta.

Trong lòng Cố Khác Quyết dâng lên một cơn phẫn nộ khó tả. Những lời dơ bẩn này lọt vào tai, khiến hắn khó chịu đến mức không thể bỏ qua.

Nặng nề như đá tảng, đè ép nơi lồng ngực.

“Tiểu thiếu gia, cũng là người mà ngươi có thể tùy tiện nhắc đến?”

Mã Luật nín thở, không dám thở mạnh, biết rõ bản thân đã chọc vào kẻ không nên chọc. Hắn đảo mắt liên tục, rồi đột nhiên nhào về phía trước.

Cố Khác Quyết lạnh lùng vung chân, đá văng hắn ra. “Cút!”

Mã Luật ôm bụng, lăn ra xa một mét, lập tức dập đầu liên tục. “Chủ tử! Ta sai rồi! Ta sai rồi!”

Quản gia nhìn một cái đã nhận ra kẻ này căn bản không hề quen biết thiếu gia nhà mình. Ông run run giơ ngón tay lên, tức giận nói: “Ngươi có biết người trước mặt ngươi chính là vị đại thiếu gia mà ngươi vừa nhắc đến không?”

Đại thiếu gia – Cố Khác Quyết – thủ phụ đại nhân!

Lại còn trẻ tuổi đến vậy!

Trong nháy mắt, mắt Mã Luật mở lớn, tràn đầy hoảng sợ. Cả người hắn run rẩy, hoàn toàn khiếp đảm.

“Đại thiếu gia, thủ phụ đại nhân! Ô ô ô… Ta sai rồi! Ta thực sự biết sai rồi!”

Cố Khác Quyết dời ánh mắt, nhìn xuống đám cỏ dưới chân đã bị giẫm nát. “Quản gia, kẻ này vào phủ bằng cách nào? Vì sao lại xuất hiện trước mặt Nguyên…”

“Nguyên A Sanh. Nguyên công tử tên là Nguyên A Sanh.” Quản gia lập tức lên tiếng, sau đó im lặng.

Trong đầu ông bất giác lại hiện lên hình bóng thoáng qua kia.

Cố Khác Quyết thu lại tâm tư, lần nữa mở miệng, giọng điệu đã hoàn toàn không còn dao động. “Điều tra rõ ràng. Kẻ lăng nhục chủ tử, miệng lưỡi độc ác, xử lý cho tốt.”
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play