Edit :Ngọc Trúc

Đống quần áo bị đặt sang một bên, để lộ ra tay nải vải đỏ trong tay Đậu Nhi. Nhìn có vẻ nặng trĩu, góc cạnh rõ ràng.

Nguyên A Sanh liếc mắt: "Bạc."

"Thiếu gia thông minh!"

“Ta khờ sao?” Hình dáng bạc rõ ràng như vậy, ai mà không nhận ra chứ.

Đậu Nhi chớp chớp mắt: “Thiếu gia trước kia đúng là ngốc thật.”

Nguyên A Sanh nghẹn lời, một lúc sau mới thở ra: “Giờ thì tốt rồi, không cần Đậu Nhi khen ta thông minh nữa.”

“Nhặt bạc xong, khi nào có thời gian chúng ta mang về. Ta ngủ một giấc trước đã.”

“Vâng, thiếu gia.”

Trước khi nhắm mắt, Nguyên A Sanh nhẹ nhàng kéo sợi dây buộc tóc trên đầu. Mái tóc đen rũ xuống, phủ kín chiếc gối đỏ.

Mùi hương trầm nhạt nhòa lan ra từ gối. Nghe thoang thoảng, chẳng bao lâu sau, Nguyên A Sanh đã chìm vào giấc ngủ.

...

Khi tỉnh lại, ánh hoàng hôn đã nhuộm đỏ phía đông, vài đám mây hồng trôi lững lờ.

Sân phơi dưới nắng cả ngày khiến mùi bùn đất càng nồng hơn. Chỉ cần hít vào một hơi cũng có thể cảm nhận rõ bụi bặm vương vấn trong không khí.

Nguyên A Sanh chậm rãi ngồi xuống bậc cửa, cơ thể mềm nhũn, lười biếng dựa vào khung cửa, giọng yếu ớt:

“Đậu Nhi ~”

“Đậu Nhi à…”

“Ai! Thiếu gia, ta ở đây!”

Cánh cổng sân bật mở, Đậu Nhi xuất hiện bên ngoài.

Nguyên A Sanh ôm bụng cười: “Đậu Nhi đúng là người tri kỷ.”

“Ta còn không hiểu thiếu gia sao?”

Đậu Nhi vội đặt hộp cơm lên bàn rồi quay lại đỡ Nguyên A Sanh đứng dậy: “Thiếu gia, ta đã nói bao nhiêu lần rồi, đừng ngồi trên bậc cửa, dơ lắm.”

Nguyên A Sanh thản nhiên đáp: “Bộ quần áo này sau này cũng không mặc nữa.”

“Nhưng như vậy cũng không được.”

“Được rồi, được rồi. Ngươi chưa đói sao? Ngồi xuống ăn cùng ta đi.”

“Ta ăn rồi, ở phòng bếp.”

Vậy thì Nguyên A Sanh cũng không khách sáo nữa.

“Đúng rồi, lúc ta ngủ có ai đến không?”

“Cố quản gia có ghé qua.” Đậu Nhi kéo ghế nhỏ ngồi cạnh Nguyên A Sanh, ngước nhìn hắn với vẻ uể oải: “Thiếu gia, ngài còn muốn một tên gia đinh nữa sao?”

Ánh mắt Nguyên A Sanh thoáng vẻ tinh nghịch.

“Muốn, sao lại không muốn chứ.”

“Vậy thiếu gia có phải không cần ta nữa không?” Đậu Nhi bĩu môi, giọng có chút ấm ức, “Có phải thiếu gia thấy ta chẳng làm được gì nên không muốn giữ ta lại?”

“Nam tử hán đại trượng phu, khóc cái gì?”

“Ta đâu có khóc.” Đậu Nhi cúi đầu, nhanh tay lau khóe mắt: “Thiếu gia không cần ta, ta cùng lắm thì… cùng lắm thì…”

“Cùng lắm thì làm sao?”

Đậu Nhi khịt mũi, vùi đầu vào đầu gối, giọng hơi cao lên: “Cùng lắm thì ta đi ăn xin lại thôi!”

Mái tóc ngắn của đứa bé rối bời, dáng vẻ có chút hoảng hốt. Tấm lưng nhỏ gầy guộc, như một hạt châu bé xíu lạc lõng giữa thế gian.

Theo những ký ức rời rạc, đứa trẻ này được lão phu nhân nhà họ Nguyên nhặt về vì yêu thích.

So với trước kia, cuộc sống của Đậu Nhi hiện tại đã tốt hơn rất nhiều, ít nhất không còn chịu đói.

Nguyên A Sanh xoa đầu đứa nhỏ, giọng hạ xuống: “Đừng đùa nữa, còn tưởng là thật.”

Hắn cũng không chắc tương lai mình sẽ ra sao. Ban đầu, hắn nghĩ để đứa nhỏ quay về sẽ tốt hơn là cứ ăn nhờ ở đậu với mình. Nhưng nghĩ đến nhà họ Nguyên… cũng chẳng khác gì nhau.

Nguyên A Sanh thu lại tâm trạng, lại trở về vẻ nhẹ nhàng như trước: “Từ giờ về sau, chỉ có hai ta nương tựa lẫn nhau.”

“Thiếu gia, ta nói rồi, ta không sợ.” Đậu Nhi kéo ghế lại gần Nguyên A Sanh, ôm lấy đầu gối, đôi mắt sau khi rơi nước mắt càng trong veo hơn: “Ngài đừng mong đuổi ta đi!”

“Chính ngươi nói đấy nhé.”

“Ta đói rồi, ngài tự chơi đi.”

“Thiếu gia, Nguyên công tử đã tỉnh, cũng đã dùng xong bữa tối.”

Cố Khác Quyết dừng bút. Một giọt mực rơi xuống giấy, loang ra trên nền giấy Tuyên Thành.

Càng ra phía ngoài, mực nhòe dần như nhung hoa, sắc thái mờ nhạt, mông lung.

Vốn là một nét bút mạnh mẽ, nay lại như được bao phủ bởi một lớp sương mỏng, thêm vài phần dịu dàng.

Ánh mắt Cố Khác Quyết không gợn sóng, đặt bút xuống: “Người đã sắp xếp ổn thỏa chưa?”

Quản gia gật đầu: “Rồi ạ.”

“Ừ. Chuyện bên đó, từ nay không cần báo lại với ta.”

Quản gia thoáng giật mình, cúi thấp người, không dám thở mạnh: “Vâng.”

Cố Khác Quyết chăm chú nhìn điểm mực đen trên giấy, giọng điệu bình thản như thường: “Mẫu thân đã về chưa?”

Quản gia lau mồ hôi lạnh trên cằm: “Phu nhân nói, bà vẫn ổn ở trang viên.”

Môi Cố Khác Quyết khẽ mím lại: “Ta biết rồi, lui xuống đi.”

Quản gia cúi chào rồi rời khỏi phòng, cánh cửa phía sau vang lên tiếng “cạch” khẽ khép lại.

“Cha, công tử nói gì vậy?”

Quản gia còn chưa kịp hoàn hồn thì bị giọng nói phía sau dọa giật mình, suýt đánh rơi cả tim. Ông lập tức vung tay cho con trai một cái bạt tai.

“Nói cái gì mà nói! Nuôi ngươi lớn thế này rồi mà chẳng được tích sự gì!”

Cố Đông ôm đầu rụt cổ, ấm ức lẩm bẩm: “Cha cũng biết thiếu gia chúng ta mà. Một hai năm rồi còn chưa thấy hắn cười lần nào.”

“Không có việc gì làm à?”

“Có, có, có! Có!” Hai cha con theo thói quen túm lấy tay nhau, chạy nhanh ra khỏi cửa.

Đến cổng viện, Cố Đông quay đầu lại, lắc lắc đầu: “Cứ thế này, cả đời này chắc cũng chẳng có ai khiến thiếu gia cảm thấy ấm lòng.”

“Lá gan to thật, dám nói xấu thiếu gia à?”

“Ta, ta không phải đang lo lắng sao?”

Quản gia chắp tay sau lưng, cau mày thở dài: “Rốt cuộc là…”

Cố Đông nghe vậy, lập tức giống như bụi cỏ ven đường héo rũ, ủ rũ cúi đầu. Đúng vậy, lão gia đi quá sớm.

“Không được! Cứ thế này không ổn, phải nghĩ cách thôi.”

Hôm sau.

Ánh bình minh trải dài trên bầu trời, từng lớp từng lớp sắc tím loang dần. Hôm nay lại là một ngày nắng gắt.

Cổng bên mở ra, triều thần lục tục tiến vào.

Giữa những vị quan tuổi tác đã cao, Cố Khác Quyết nổi bật như hạc giữa bầy gà. Một thân áo tím ôm lấy dáng người cao ráo, khí chất thanh tao như ngọc.

Các quan viên phía sau từng nhóm năm ba người trò chuyện, chỉ có hắn một mình tiến bước phía trước.

Không khí xung quanh vắng lặng, bên ngoài chỉ có tường cung cao ngất. Cố Khác Quyết không nói một lời, vẻ mặt điềm tĩnh như băng giá, khiến người ta có cảm giác hắn ở nơi cao, lạnh lẽo đến mức không ai có thể chạm tới.

Truyện chỉ đăng trên tyt bởi Ngọc Trúc

Cố Khác Quyết sắc mặt không đổi. Mẫu thân hắn, rốt cuộc đã làm thế nào giấu giếm được chuyện này trước mặt hắn mà vẫn xử lý ổn thỏa?

Nếu cố phu nhân có mặt ở đây, hẳn bà sẽ chẳng buồn để ý mà chỉ khẽ hừ một tiếng. Ai mà giống như hắn chứ? Suốt ngày bận rộn với chuyện triều đình, chẳng mấy khi quan tâm đến gia sự.

Trên triều, Cố Khác Quyết nhanh chóng gạt chuyện gia đình ra khỏi đầu.

Nhưng thỉnh thoảng, những suy nghĩ ấy lại len lỏi trở về, giống như những vết mực đọng trên giấy mẫu, lâu lâu làm nhiễu loạn tâm trí hắn.

“Thủ phụ đại nhân.”

“Thủ phụ đại nhân?”

Cố Khác Quyết hoàn hồn, bước lên một bước, giơ hốt bản: “Thượng Thư đại nhân nói rất có lý, nhưng…”

Khi quay về vị trí của mình, hắn mới nhận ra bản thân đã quá mức phân tâm vì chuyện của người trong Cố phủ.

Hắn nhẹ nhàng hít vào một hơi, sau đó chậm rãi thở ra, như muốn đẩy hết những suy nghĩ vẩn vơ ra khỏi lòng.

Mà vào lúc này, Nguyên A Sanh chẳng hề hay biết có người lần đầu tiên bị chuyện ngoài triều sự làm bận tâm.

Hắn ôm gối một cách thoải mái, lật người sang một bên, chân vắt lên, tiếp tục ngủ say sưa.

“Thiếu gia, mặt trời lên cao rồi, vẫn chưa chịu dậy sao?”

Đậu Nhi ngồi trên bậc thềm, lẩm bẩm không ngừng.

“Thiếu gia, đồ ăn nguội hết rồi này.”
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play