Edit :Ngọc Trúc

Cánh cửa vừa mở, một con chó lớn đang ngồi ngay trước cửa. Đôi mắt tròn xoe bất động, như đã tìm thấy mục tiêu, lập tức khóa chặt ánh nhìn vào Nguyên A Sanh.

Nguyên A Sanh siết chặt cán dù, giọng có chút căng thẳng: “Đậu Nhi, con chó to này của ai?”

“Là phu quân của ngài, thiếu gia.”

“Chó chết tiệt.” Nguyên A Sanh nghiến răng. Hắn sợ chó, thế mà lại gặp ngay con to thế này.

“Gâu gâu ô…”

Nguyên A Sanh run vai, mưa bụi nhân cơ hội phả vào mặt. Hắn dịch bước sang bên, mắt con chó cũng di chuyển theo, dáng người từ từ hạ thấp, như sẵn sàng vồ lấy hắn. Nguyên A Sanh hít sâu một hơi.

“Đậu Nhi, vào nhà!” Như thế này thì ra ngoài thế nào được nữa.

“Thiếu gia đừng sợ, nó không cắn người đâu.”

“Ngươi lại đây! Đừng đến gần!” Nguyên A Sanh vội vẫy tay với Đậu Nhi.

Thấy thiếu gia sợ đến mức này, Đậu Nhi nhanh chóng đóng cửa lại. Bên ngoài, đuôi của Lang Thanh vốn đang vẫy, liền lập tức rủ xuống. Hai tai lông xù cũng cụp xuống theo.

“Thì ra ngươi ở đây.”

“Uông!”

Lang Thanh lập tức xoay người, nhấc chân trước muốn nhảy lên người người vừa đến. Cố Khác Quyết lùi một bước, khiến nó nhảy hụt.

Phía sau, tiếng cửa đóng dồn dập trong mưa nghe rất rõ.

Cố Khác Quyết cúi mắt, nhìn con chó đang thè lưỡi cười ngây ngô, trầm giọng nói: “Ngươi dọa hắn rồi.”

“Gâu gâu!”

“Đừng sủa.” Hắn duỗi ngón tay búng nhẹ, một giọt nước bắn ra hòa vào màn mưa. Nhìn con chó vẫn nằm bẹp xuống ăn vạ, hắn lạnh nhạt nói: “Đi đi, sau này ngươi không cần tới nữa.”

“Ô ô…” Lang Thanh cụp đuôi, quay đầu sang hướng khác, không thèm nhìn hắn.

Lúc này, A Bánh và A Đoàn cầm ô chạy tới làm nhiệm vụ gác cổng, vừa hay thấy bóng dáng uy nghiêm trước cánh cửa vừa đóng chặt. Không phải thiếu gia nhà bọn họ thì còn ai?

“Thiếu gia.”

“Ừm.”

Hai người nhìn nhau, lập tức quỳ xuống.

“Thiếu gia, chúng ta biết sai rồi, xin thiếu gia trách phạt!”

Cố Khác Quyết dừng lại, chậm rãi quay người.

Dù hơi nghiêng, lướt qua hai chiếc dù khác đặt trên mặt đất. “Sai gì?”

“Chúng ta không nên để Nguyên thiếu gia làm việc nặng, lại còn để người bị thương. Xin thiếu gia trách phạt.”

“Ngao ô——”

Thấy Cố Khác Quyết không để ý đến mình, Lang Thanh ấm ức rên rỉ, nằm rạp xuống, cằm tựa lên mu bàn chân nam nhân.

“Lập công chuộc tội đi.” Cố Khác Quyết ấn nhẹ đốt ngón tay trỏ vào lòng bàn tay, ánh mắt khẽ động.

“Thiếu gia anh minh!” A Bánh và A Đoàn vui vẻ đáp.

Không lâu sau, Cố Khác Quyết đá nhẹ chân con chó, rồi dẫn nó rời đi.

A Bánh nâng trong tay hộp cao ngọc lộ, kiên định gật đầu với A Đoàn.

Trong phòng, Nguyên A Sanh đợi một canh giờ, quyết tâm hôm nay nhất định phải ra khỏi cửa!

Lần nữa mở cửa, không thấy con chó lớn đâu, mặt hắn lập tức rạng rỡ.

Nhưng chưa kịp vui lâu, hắn lại thấy hai "môn thần" đứng chắn ngay trước cửa.

Sắc mặt Nguyên A Sanh sa sầm. “Có chuyện gì?”

A Bánh: “Nguyên thiếu gia, tay ngài đã đỡ chưa?”

Nguyên A Sanh gật đầu, nhưng ánh mắt tha thiết của hai người này khiến hắn có chút chột dạ.

A Đoàn cười hắc hắc, nâng tay lên, trên đó đặt một chiếc bình sứ. “Nguyên thiếu gia, đây là cao ngọc lộ mà chủ tử ban cho. Hắn biết tay ngài bị thương, liền lập tức sai chúng ta mang đến để ngài bôi.”

Trong chớp mắt, Nguyên A Sanh thoáng sững sờ.

Hắn không biết nên thấy đáng sợ vì Cố Khác Quyết biết rõ mọi chuyện về mình, hay thấy đáng sợ vì món cao này.

Cao ngọc lộ, mới nghe đã không giống thứ mà một đại nam nhân nên dùng.

“Dùng để bôi lên vết thương?”

“Không, là để bảo vệ tay.”

Nguyên A Sanh nhíu mày, nhìn chằm chằm bình sứ như thể vừa thấy quỷ, vội vàng lùi hai bước.

Họ Cố có ý gì đây?

Muốn chơi trò ghê tởm hắn sao?

Một nam nhân như hắn mà lại dùng đến thứ này? Chẳng lẽ Cố Khác Quyết có sở thích đặc biệt gì sao?

Nghĩ đến đây, hắn bất giác rùng mình, cả người nổi da gà.

Nhanh chóng vung tay như thể muốn hất văng thứ gì đó dính vào người, hắn cự tuyệt không chút do dự: “Không cần! Không cần! Mau mang đi!”

Truyện chỉ đăng trên tyt bởi Ngọc Trúc

A Bánh lập tức dâng bình sứ lên, còn cố ý ngửa đầu để lộ đôi mắt đỏ bừng vì khóc. Giọng nói nghẹn ngào: “Cảm ơn thiếu gia.”

A Đoàn cũng nhanh chóng phụ họa: “Cảm ơn thiếu gia!”

Nguyên A Sanh trong lòng chùng xuống. Hắn nắm chặt bình sứ như thể đang siết cổ Cố Khác Quyết, hận không thể bóp nát nó ngay lập tức.

Hắn đổ một ít ra tay rồi xoa loạn khắp lòng bàn tay, cảm giác như muốn chà đến mức lột cả da. Trong đầu không ngừng chửi rủa Cố Khác Quyết từ tổ tiên tám đời đến bản thân hắn.

Đến khi lòng bàn tay đỏ bừng lên, hắn mới ngừng lại, đưa mạnh bình sứ về phía hai người kia như ném bỏ đồ bỏng tay, tránh còn không kịp. “Xong rồi! Giờ thì đi được rồi chứ? Cút ra ngoài!”

A Bánh, A Đoàn đồng thanh đáp: “Vâng, thiếu gia bảo trọng.”

Cửa vừa đóng lại, Nguyên A Sanh đứng trong sân, bực tức đến nỗi đi qua đi lại loạn xạ. “Phi phi phi! Họ Cố, ta với ngươi không đội trời chung!”

Ngự Thư Phòng.

Cố Khác Quyết vừa mới ngồi xuống long ỷ thì đột nhiên—

“Hắt xì!”

Cả Ngự Thư Phòng lập tức trở nên im phăng phắc. Tiếng hắt hơi của hắn thu hút toàn bộ ánh mắt trong phòng.

Đám thái giám cung nữ sợ đến mức im như ve sầu mùa đông, không ai dám nhúc nhích. Người duy nhất dám mở miệng chính là vị tiểu hoàng đế đang ngồi ngay ngắn trên ngai vàng.

“Cố đại nhân, ngươi bị phong hàn sao?” Tiểu hoàng đế đặt bút xuống, lập tức phân phó: “Người đâu, mau truyền thái y.”

Cố Khác Quyết giơ tay ngăn lại. “Không cần, thần không bị phong hàn.”

Tiểu hoàng đế lặng lẽ quan sát hắn từ trên xuống dưới, cuối cùng mới nhẹ gật đầu. Nhưng vẫn không quên dặn dò: “Cố thúc phải chú ý sức khỏe.”

Cố Khác Quyết đưa một tấu chương đến trước mặt hoàng đế, ánh mắt trầm tĩnh. “Bệ hạ yên tâm.”

Vân Tiêu Viện.

Nguyên A Sanh tức đến nổ đom đóm mắt, đứng trước cửa nhìn chằm chằm, hận không thể xuyên thủng nó bằng ánh mắt.

Đậu Nhi len lén nhìn thiếu gia nhà mình, rồi đưa hai ngón tay khẽ chạm vào tay hắn.

Vừa chạm vào—mềm mềm, mịn màng, gần như muốn trượt khỏi kẽ tay.

Đậu Nhi kinh ngạc, trong lòng âm thầm tán thưởng: Tay thiếu gia quý giá quá, các ca ca kia làm vậy cũng có lý.

Cậu cẩn thận nâng tay Nguyên A Sanh lên: “Thiếu gia, ngài nhìn xem, dược ngài vừa xoa đã bị lau sạch hết rồi.”

Nguyên A Sanh hít sâu một hơi, không muốn thừa nhận bản thân vừa bị bôi cái gì lên tay. “Đậu Nhi, chúng ta trèo tường!”

Đậu Nhi vội ngăn lại: “Thiếu gia chờ đã, trước tiên phải bôi thuốc đã!”

“Đã lành rồi, không cần!” Nguyên A Sanh quơ quơ tay, ánh mắt lại dán chặt lên bức tường viện.

Kiếp trước hắn sống sót trong hoàn cảnh khắc nghiệt, mấy vết thương vặt này có là gì? Hơn nữa, giờ nó cũng gần lành rồi.

“Thiếu gia!” Đậu Nhi đứng im tại chỗ, ánh mắt cố chấp. Rõ ràng là một nhóc con lùn lùn, nhưng lúc nghiêm túc lên lại có chút dọa người.

“Được rồi, được rồi! Đưa đây!” Nguyên A Sanh bất đắc dĩ đưa tay ra, còn bản thân thì tiếp tục quan sát bức tường.

Hắn không tin mình không thể ra ngoài!

Họ Cố, cứ chờ đấy! Đợi hắn tìm được người, chỉ cần một bao mê dược là có thể khiến tên kia ngủ một giấc không tỉnh lại!

Sau khi bôi thuốc xong, ánh mắt Nguyên A Sanh sáng lên, hắn đã chọn được một điểm để trèo tường—chính là cái cây chuối tây kia!

“Đậu Nhi, trông cửa giúp ta.” Nguyên A Sanh vén tay áo, chuẩn bị hành động!
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play