Edit: Mân Tầm
Bản edit này chỉ được đăng duy nhất tại TYT!
– – – – –
Ngu Thanh Xuyên tức đến mức suýt cắn Lục Thời Dực một cái. Cậu vội vàng vứt đồ trong tay xuống, lao ngay vào phòng tắm để rửa sạch bản thân.
Ba tháng tích tụ, đúng là đáng sợ thật. Trên chiếc áo sơ mi xanh nhạt của cậu loang một mảng lớn, may mà mùi cũng không quá nặng, chắc là do trong thời gian hôn mê chỉ ăn thức ăn lỏng và truyền dinh dưỡng.
Ngu Thanh Xuyên nắm lấy vạt áo, cởi đồ ra để giặt. Khi vô tình ngẩng đầu nhìn vào gương, cậu không khỏi cau mày—gương mặt tròn trịa, thân hình tròn trịa, tất cả đều quá mức nở nang, khiến cậu lại bực bội.
Thân thể nguyên chủ dù béo nhưng nhờ làn da trắng nõn, mịn màng nên trông không quá nặng nề, mà giống như một viên kẹo bông mềm mại.
Đặc biệt là trước ngực, hai điểm nhỏ hồng nhạt nổi bật trên nền da trắng như tuyết, tựa như những đóa mai đỏ nở rộ giữa trời đông.
Nhưng béo đến mức này đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến sức khỏe và sinh hoạt hằng ngày. Đợi khi xuất viện, cậu nhất định phải giảm cân! Bắt đầu từ hôm nay!
Sau khi rửa sạch mặt và tay, Ngu Thanh Xuyên phát hiện cả quần mình cũng bị ướt nhẹp, thế là dứt khoát tắm rửa luôn một thể.
Phòng bệnh VIP đầy đủ tiện nghi, thậm chí còn có cả bồn tắm massage. Khi đang kỳ cọ thân thể, ánh mắt cậu chợt dừng lại ở một chỗ—chỗ đó của mình... sao lại nhỏ thế này?!
Trước đây đã chẳng lớn lắm, xuyên vào thế giới này lại còn nhỏ hơn?!
Cậu thật sự không thể chịu nổi cái thân thể này thêm một ngày nào nữa.
Nhưng vừa nghĩ tới người đàn ông vẫn còn đang bị đo kích thước ngoài kia … Ngu Thanh Xuyên thầm nhủ, dù gì đối phương cũng là một soái ca, lỡ như có bác sĩ hay y tá đột ngột bước vào thì cũng không hay lắm.
Thôi được rồi, cậu không chấp nhặt với một người thực vật.
Sau khi mặc áo choàng tắm, Ngu Thanh Xuyên lại đổi một chậu nước ấm khác, tiếp tục lau người cho Lục Thời Dực, chẳng khác nào một người vợ nhỏ đang chăm sóc người chồng mất khả năng tự lo liệu.
Nhưng khi đang lau rửa, cậu bỗng nhận ra thứ trong tay mình lại bắt đầu có dấu hiệu thức tỉnh. Giật mình, cậu vội vàng siết chặt, nghiến răng đe dọa: "Yên ngay cho tôi! Không thì tôi bóp thật đấy!"
Như thể thật sự bị dọa sợ, thứ kia từ từ yên phận lại.
Sau khi lau sạch phần trước, Ngu Thanh Xuyên nghĩ, tốt nhất là lau luôn cả phần sau, thế là dứt khoát đẩy người đàn ông cao lớn kia nằm nghiêng, mạnh tay cởi quần hắn ra.
Bờ mông săn chắc, đường nét rõ ràng. Đặc biệt, ngay chính giữa mông phải còn có một nốt ruồi son đỏ sậm, nhìn thực sự gợi cảm.
Cậu không nhịn được mà đưa tay sờ thử, cảm giác đàn hồi không tệ, thế là tiện thể vỗ một cái.
"Chát!" Một tiếng giòn tan vang lên.
Lục Thời Dực đang hôn mê: "…"
Được lắm. Tốt nhất đừng để anh biết ai đã đánh anh. Anh là kiểu người nhớ dai thù lâu đấy, sau này nhất định sẽ đòi lại cả vốn lẫn lời.
Nhanh chóng lau sạch người, mặc lại quần áo và đắp chăn đàng hoàng cho Lục Thời Dực, Ngu Thanh Xuyên mới ngồi xuống ghế sofa, gọi điện thoại cho Lục Thời Minh.
Đầu dây bên kia bắt máy rất nhanh, giọng nói thoải mái: "Anh dâu, có chuyện gì sao?"
"Mua cho tôi một bộ quần áo." Ngu Thanh Xuyên sờ bụng nhỏ tròn vo của mình, ủ rũ nói: "Cỡ XXXL."
Lục Thời Minh thắc mắc: "Anh dâu tự nhiên lại muốn mua quần áo?"
"Hỏi anh trai cậu ấy!" Ngu Thanh Xuyên tức tối cúp máy. Hai anh em nhà này đều cùng một giuộc, chẳng có ai tốt đẹp cả!
Lục Thời Minh: "…"
Anh trai mình đang là người thực vật, anh dâu tại sao lại phải thay quần áo bẩn được nhỉ?
Chẳng lẽ là… đã làm chuyện đó???
Chậc, thật không dám nghĩ nữa.
Cậu nhóc ngây thơ Lục Thời Minh vỗ vỗ khuôn mặt ngày càng nhuốm màu sắc vàng đen trong đầu mình, xách theo đồ ăn rồi quay đầu đi thẳng đến trung tâm thương mại để mua quần áo.
May mà ngay gần bệnh viện có một trung tâm thương mại lớn. Sau khi mua xong quần áo cho Ngu Thanh Xuyên, cậu còn đi ngang qua một cửa hàng đồ lót. Nhưng nghĩ lại, thân là em chồng mà mua quần lót cho anh dâu thì có vẻ không hay lắm, thế là chỉ lấy một bộ đồ bên ngoài.
Trở về phòng bệnh, Lục Thời Minh theo bản năng liếc nhìn anh trai mình trước tiên.
Vẫn phẳng lì.
Sau đó, ánh mắt cậu chuyển sang Ngu Thanh Xuyên, phát hiện đối phương vừa tắm rửa xong, tóc vẫn còn hơi ướt.
Trong tích tắc, Lục Khi Minh đỏ mặt, vội vàng đưa quần áo qua: "Anh dâu, đây quần áo của anh."
Ngu Thanh Xuyên khó hiểu nhìn hắn một cái, chẳng hay biết trong đầu thằng nhóc nam chính này đang chạy với tốc độ chóng mặt sắp bay luôn khỏi đường ray.
---------
Tác giả có chuyện nói:
Ha ha ha, tuưởng tượng đến cảnh về sau Tiểu Ngu bị tét mông ~~