Ngư Thải Vi nói xong, chẳng buồn để ý đến Phượng Diệu Vũ, coi như nàng ta không hề tồn tại.
Rõ ràng là đã đoạt lấy khoáng thạch, vậy mà giờ lại tỏ ra chẳng hề quan tâm, như thể lúc trước cố tình làm ra vẻ hứng thú. Ngư Thải Vi nghi ngờ, Phượng Diệu Vũ cố tình làm vậy chẳng qua là để bắt chuyện với nàng mà thôi.
Quả thật, Ngư Thải Vi đã đoán đúng. Vốn dĩ Phượng Diệu Vũ chỉ lang thang dạo quanh, nhưng vừa thấy Ngư Thải Vi liền muốn tiếp cận. Nếu cứ trực tiếp tiến đến bắt chuyện thì quá lộ liễu, chi bằng giả vờ vô tình mà lại tự nhiên hơn.
Vừa khéo Ngư Thải Vi muốn lấy khoáng thạch, nàng ta lập tức nhanh chân giành trước, rồi giả bộ như bây giờ mới nhận ra đối phương, từ đó dễ dàng kéo dài cuộc trò chuyện. Mục đích của nàng ta là lôi kéo Ngư Thải Vi về phe mình, tốt nhất là kết thành đồng minh, cùng nhau đối phó Phượng Trường Ca.
Chẳng ngờ, Ngư Thải Vi chẳng thèm để mắt đến nàng ta, ngay cả khi nàng ta tự xưng danh cũng bị phớt lờ như không khí.
Phượng Diệu Vũ cúi đầu, trong mắt lóe lên một tia lạnh lùng cay độc. Nhưng khi ngẩng lên, ánh mắt đã trở nên dịu dàng như làn nước mùa thu, mềm mại vô cùng. Nàng ta bước về phía trước, khẽ lùi sau Ngư Thải Vi nửa bước, giọng nói nhu hòa: 
“Ngư sư thúc, quan hệ giữa ta và Trường Ca xưa nay không tốt. Nàng ấy là đích, ta là thứ, thân phận chênh lệch, nàng ấy lúc nào cũng đè đầu cưỡi cổ ta. Ta tìm nàng ấy, là vì nàng ấy tự tiện lấy đi ngọc bội của ta mà chưa được sự đồng ý. Đó là di vật của ngoại tổ mẫu ta, mẫu thân lại tặng cho ta. Không ngờ bị Trường Ca nhìn thấy rồi ngang nhiên cướp mất.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play