Đại lục Việt Dương, dãy núi Thái Huyền.
Dãy núi hùng vĩ kéo dài hơn triệu dặm, trùng điệp hiểm trở, linh khí dày đặc.
Tại nơi linh khí nồng đậm nhất, có một môn phái tu chân cường đại toạ lạc là Quy Nguyên Tông.
Tông môn chiếm giữ bảy tòa chủ phong, sáu mươi tám tòa trung phong, một trăm bảy mươi hai tòa tiểu phong. Phóng mắt nhìn ra, khắp nơi mây trắng lượn lờ, sườn núi thông lạnh lẽo, đường trúc thanh u, phong thái tiên gia thoát tục.
Lúc này, trăng treo giữa trời, tinh quang rải khắp. Trên đỉnh Cảnh Nguyên của dãy núi Trung Phong, một tòa động phủ cổ kính chìm trong tĩnh mịch, làn khói hương trầm nhẹ nhàng bay lên.
Ngư Thải Vi khoác đạo bào màu trắng ngà, hai tay kết ấn, ngồi xếp bằng trên bồ đoàn nhập định.
Một lúc lâu sau, nàng rốt cuộc chậm rãi thở ra một ngụm trọc khí, từ từ thu công, đôi mày nhíu chặt cũng dần giãn ra.
Thương thế cuối cùng cũng khôi phục, đã đến lúc đi tìm cơ duyên kia rồi.
Ngư Thải Vi có chút háo hức, muốn lập tức xuất phát. Nhưng nghĩ đến tình trạng hiện tại của chính mình, nàng cố gắng đè nén xung động trong lòng.
Đợi thêm chút nữa, mấy ngày nữa sư phụ sẽ có chút lĩnh ngộ mà bế quan, sau đó sư huynh sẽ dẫn Phượng Trường Ca ra ngoài tu luyện. Khi bọn họ đều không có mặt thì rời đi mới thuận lợi.
Nàng tiện tay cầm lấy linh quả bên cạnh, cắn một miếng. Tu sĩ Luyện Khí kỳ vẫn chưa thể tích cốc, sau một ngày tu luyện, lúc này dạ dày đã trống rỗng. Linh quả vào miệng, dạ dày lập tức tràn ngập linh lực ấm áp, xoa dịu cơn đói.
Ngư Thải Vi ngả người ra sau, nằm dài trên nền bạch ngọc lạnh lẽo, ánh mắt vô thức dừng trên những viên huỳnh thạch khảm trên vách động phủ. Hồi tưởng lại chuyện đã qua, trong đầu nàng lại vang lên một câu nói: Vạn sự đều do mệnh, nửa phần không do người.
Chuyện này, phải kể từ năm ngày trước.
Hôm đó, sư huynh Tang Ly dẫn theo một nhóm đệ tử Luyện Khí hậu kỳ ra ngoài tu luyện. Ngư Thải Vi lúc đó đã đạt Luyện Khí tầng tám, miễn cưỡng đủ tư cách, liền mặt dày đòi đi theo.
Khi đến nơi tập hợp, nàng mới phát hiện Phượng Trường Ca cũng ở đó—hơn nữa còn do sư huynh chủ động mời. Trong lòng nàng chợt dâng lên một nỗi bực bội khó tả.
Từ khi Hoa Thần Chân Quân, sư phụ của bọn họ, thu Phượng Trường Ca làm đồ đệ, luôn lấy nàng ra so sánh với Phương Trường Ca, nói nàng tu luyện không chăm chỉ bằng Phượng Trường Ca, nói tâm tính nàng không vững bằng Phượng Trường Ca.
Ngay cả sư huynh Tang Ly cũng thấy nàng kiêu ngạo tùy hứng, thích dẫn Phượng Trường Ca theo hơn, khiến Ngư Thải Vi rất bất bình.
Vì vậy, trong lần tu luyện này, nàng hạ quyết tâm biểu hiện thật tốt, để sư phụ và sư huynh thấy rằng nàng không thua kém Phượng Trường Ca.
Nhưng đời vốn không như ý muốn, càng muốn làm tốt thì lại càng thất bại. Vì quá nôn nóng thể hiện, nàng mất cảnh giác, bị yêu sói vồ trúng lưng, quét mạnh vào đầu.
Lúc ấy nàng chỉ nghĩ rằng thân thể bị thương, liền nuốt một viên đan dược trị thương. Nhưng khi trở về động phủ, đầu lại càng lúc càng choáng váng. Khi nàng vừa đặt Dưỡng Hồn Đan vào miệng, mắt tối sầm, liền ngất đi.
Sau đó, khi mở mắt ra nàng xuyên đến một thế giới xa lạ, một tinh cầu có tên "Thủy Lam". Nàng không còn là Ngư Thải Vi nữa, mà là một nữ hài tử phàm nhân tên Trần Nặc, vừa mới chào đời.
Ngư Thải Vi biết rõ chuyện này không nên xảy ra, nhưng thân là một đứa trẻ sơ sinh, ê a không nói được, nàng không thể làm gì. Dần dần, nhiều ký ức cũng trở nên mơ hồ.
Nàng lớn lên từng ngày. Năm ba tuổi, cha mẹ ly hôn rồi nhanh chóng lập gia đình riêng. Không ai muốn nhận nàng là gánh nặng. May mắn thay, có ông bà nội thương yêu, nuôi nấng và cho nàng đi học.
Sau khi tốt nghiệp đại học, nàng từ bỏ cơ hội lập nghiệp nơi thành phố lớn,trở về bên cạnh ông bà, phụng dưỡng họ đến tuổi già. Chờ khi hai người đã ra đi, nàng mới rời quê hương, bắt đầu theo đuổi cuộc sống riêng.
Mặc dù không đạt được thành tựu lớn lao, nhưng nàng có một căn nhà, một khoản tiết kiệm nhỏ, vài người bạn tri kỷ, sống vô cùng an nhàn tự tại.
Cho đến một ngày, nàng được nghỉ phép ở nhà, bạn tốt gửi cho nàng một cuốn tiểu thuyết tên là "Đây Mới Là Tiên Đồ", còn tốt bụng giải thích:
“Cuốn tiểu thuyết này kể về nữ chính Phượng Trường Ca, ở hiện đại là giám đốc kế hoạch của một tập đoàn. Một tai nạn xe cộ đưa cô đến lục địa Việt Dương, trở thành con cháu dòng chính của gia tộc tu tiên hạng ba —Phượng gia. Trong đại hội thu đồ mười năm một lần của Quy Nguyên Tông, Phượng Trường Ca sở hữu song linh căn Kim Hỏa, cả hai đều trên chín mươi, ngộ tính cực cao, được kiếm tu đại năng Hoa Thần chân quân thu làm đệ tử. Nữ chính từ đó một đường xông pha, khuynh đảo đạo ma yêu Phật các giới. Tông môn coi trọng cô, sư phụ tận tình bồi dưỡng cô, nam chính một lòng một dạ với cô, nam phụ ngưỡng mộ cô, nữ phụ ghen ghét cô. Cứ thế, nữ chính bước lên đỉnh phong, cùng nam chính phi thăng tiên giới, lưu lại truyền kỳ bất hủ.”
Người bạn còn để lại đánh giá: Nữ chính không phải bánh bèo, nội dung rất cuốn, đáng đọc!
Lúc ấy, nàng chỉ tùy tiện đáp lại vài câu, nói sẽ tìm thời gian xem thử. Buổi trưa hôm đó, khi rảnh rỗi, nàng thực sự cầm lấy sách, nằm trên ghế sô pha đọc.
Nhưng khi nhìn thấy những cái tên Phượng Trường Ca, Hoa Thần Chân Quân, Tang Ly, Quy Nguyên Tông, một cảm giác khó thở đột ngột ập đến. Tim nàng siết chặt, thân thể như bị rút hết sức lực, không gian trước mắt bắt đầu vỡ vụn. Tất cả đều trở thành hư ảo, từng mảnh ký ức vụn vỡ xoay vần…
Khi ánh sáng trở lại, đập vào mắt nàng là viên huỳnh thạch lớn trên tường. Đây là động phủ của nàng. Từ lúc hôn mê đến khi tỉnh lại, cũng chỉ hơn một canh giờ, nhưng nàng rõ ràng đã trải qua nửa đời người.
Dường như đã qua mấy kiếp, nàng nhất thời không phân biệt được, rốt cuộc mình là Trần Nặc hay Ngư Thải Vi, nàng là xuyên vào thế giới trong sách hay người ở Việt Dương đại lục vô tình du hành đến Thủy Lam Tinh, viết nên câu chuyện của Phượng Trường Ca.
Nhưng không đợi nàng nghĩ kỹ, cơn đau nhức như kim châm từ lưng truyền đến nhắc nhở nàng rằng hiện tại nàng đang bị thương, việc cấp bách lúc này là khôi phục thương thế.
Hiện giờ, vết thương đã lành, thân phận cũng đã rõ ràng.
Nàng vừa là Trần Nặc, vừa là Ngư Thải Vi. Trần Nặc là kiếp trước, người đang sống là Ngư Thải Vi của kiếp này, mà từ nay về sau, nàng chỉ có thể là Ngư Thải Vi.
Nàng bị yêu sói đánh trúng đầu, lại ngoài ý muốn mộng hồi tiền kiếp, trải qua một đời phàm tục, thu thêm một kiếp nhân sinh, kinh nghiệm chồng chất, thần hồn tăng trưởng, cuối cùng nhờ những từ ngữ quen thuộc kích thích, mới thoát khỏi tiền thế, trở về hiện thực.
Nước trong gương phản chiếu bóng hình nàng thật rõ ràng. Tóc dài đen như thác đổ, trượt xuống bờ vai mảnh khảnh, búi tóc đơn giản, cài một chiếc trâm mai hoa tinh xảo. Làn da trắng mịn như băng tuyết, đôi mày thanh tú như bút mực điểm họa, đôi môi hồng tựa quả mơ chín mọng, thân hình mảnh mai uyển chuyển, tất cả toát lên một khí chất tiên diễm thoát tục.
Đôi mắt to tròn như hạnh nhân, không chỉ có thần sắc mà còn ẩn chứa ánh sáng của trí tuệ. Gương mặt tuy không còn nét non nớt, nhưng lại tỏa ra khí chất bình tĩnh, trầm ổn, so với trước kia bướng bỉnh tranh đấu, quả thật như hai con người khác nhau.
Tướng tùy tâm sinh. Chính vì vậy, Ngư Thải Vi vô cùng cẩn thận, không dám tùy tiện rời khỏi động phủ. Nếu để sư phụ nhìn thấy khí chất thay đổi của nàng, vậy thì không ổn rồi.
Sư phụ là người hiểu nàng nhất, lại còn là tu sĩ Nguyên Anh, nếu đối diện với hắn, hắn nhất định sẽ phát hiện điều bất thường. Mà chuyện thức tỉnh ký ức tiền kiếp, tuyệt đối không thể để ai biết được—dù là sư phụ cũng không ngoại lệ.
Trong quyển sách "Đây Mới Là Tiên Đồ", nhân vật của nàng là một nữ phụ độc ác—tính tình hiếu thắng, tâm lý cực đoan, đố kỵ vô cùng. Nàng luôn so sánh bản thân với Phượng Trường Ca, thậm chí không tiếc dùng thủ đoạn hãm hại nàng ta. Cuối cùng, nàng bị người ủng hộ Phượng Trường Ca phế bỏ đan điền, đánh tan tu vi, bị trục xuất khỏi tông môn, chịu cảnh sống mòn nơi thế tục.
Mặc dù Ngư Thải Vi tin rằng thế giới này là chân thực, còn câu chuyện trong sách chỉ phản ánh một góc rất nhỏ của tu chân giới, nhưng nàng vẫn không thể không đề phòng. Bởi vì, cái gọi là khí vận, tuy vô hình nhưng lại thật sự tồn tại.
Nữ chính Phượng Trường Ca là trung tâm của thiên mệnh, còn nàng chỉ là một nhân vật bị đẩy vào vai phụ. Chỉ tính riêng những gì nàng chứng kiến, khí vận của Phượng Trường Ca thực sự khác hẳn người thường.
Trước khi Phượng Trường Ca bái nhập tông môn, nàng là một trong hai đệ tử duy nhất, hơn nữa còn là hậu bối huyết thống của Hoa Thần Chân Quân, vì vậy sư phụ vô cùng xem trọng, còn sư huynh Tang Ly cũng rất quan tâm nàng.
Nhưng từ sau khi Phượng Trường Ca đến, dường như sư phụ và sư huynh đều bị nàng ta thu hút, thái độ của họ đối với nàng cũng thay đổi.
Phượng Trường Ca giống như một tấm gương hoàn mỹ, khiến những khuyết điểm trước đây không ai chú ý của nàng đều bị phơi bày rõ ràng.
Ngư Thải Vi bất mãn, nàng muốn chứng tỏ bản thân, cố gắng thu hút lại ánh mắt của sư phụ và sư huynh, nhưng càng tranh đoạt lại càng bị đẩy ra xa.
Nàng chợt nghĩ—nếu không tỉnh ngộ, liệu nàng có giống như trong sách, từng chút một bị dồn nén, trở nên cực đoan, cuối cùng đánh mất chính mình, đem toàn bộ tâm tư và thủ đoạn dồn vào đối phó Phượng Trường Ca, bỏ quên đạo tâm chân chính?
Không, nàng sẽ không lặp lại bi kịch ấy!
Kiếp trước, nàng đã sớm thấu hiểu đạo lý nhân sinh.
Có những người, dù ngươi quan tâm đến đâu cũng chẳng đổi lại được gì. Có những tình cảm, không cần phải cưỡng cầu. Cũng không cần đố kỵ người được nhiều hơn mình.
Mỗi người có một con đường riêng, ai biết được, biết đâu bóng lưng của ngươi cũng là phong cảnh tuyệt mỹ trong mắt người khác?
Chỉ cần tìm được con đường thích hợp, đi đến cùng, yêu thương những người đáng trân trọng, thế là đủ.
Nghĩ đến đây, tâm thần bỗng nhiên trở nên thanh minh, tâm cảnh cũng theo đó tinh tiến một bậc.
Ngư Thải Vi khẽ mỉm cười.
Từ nay về sau, nàng sẽ dành toàn bộ tinh thần vào tu luyện, những ân oán tranh chấp, đều trở thành mây khói thoảng qua.
Việc đầu tiên nàng cần làm chính là chiếm lấy đại cơ duyên mà sách từng nhắc đến—cũng là cơ duyên lớn nhất trong đời nàng.
Ngoại vi Quy Nguyên Tông, toàn bộ dãy núi Thái Huyền đều thuộc về tông môn.
Tông môn thường xuyên phái người tuần tra, nếu phát hiện yêu tu hóa hình, chỉ có hai lựa chọn một là quy thuận tông môn, trở thành linh thú hộ sơn. Hai là bị thanh trừ.
Vì vậy, trong dãy núi chỉ còn lại những yêu thú chưa hóa hình, vừa để đảm bảo an toàn cho tông môn, vừa là nơi các đệ tử rèn luyện.
Không ai ngờ rằng, tại nơi mà đệ tử Luyện Khí kỳ thường xuyên tu luyện, lại ẩn giấu một cây Tẩy Linh Thảo!
Tẩy Linh Thảo ngàn năm có thể tẩy tủy, cải tạo linh căn, tăng mạnh tư chất tu luyện! Đừng nói Ngư Thải Vi khát khao, ngay cả Hóa Thần Chân Tôn thấy được cũng không thể bỏ qua!
Mà theo nội dung sách, bốn năm sau, nàng mới phát hiện linh thảo này, nhờ vậy đột phá Trúc Cơ, từ đó tốc độ tu luyện tăng vọt. Giờ đây, nếu có thể sớm hơn bốn năm, hiệu quả vẫn như cũ! Nàng hận không thể lập tức đi hái!
Nhưng nàng hiểu rõ—trước kia, mỗi khi xuất quan, nàng đều đi tìm sư phụ và sư huynh. Nếu lần này có hành động khác lạ, rất dễ khiến họ nghi ngờ.
Chỉ cần chờ thêm một thời gian ngắn, sư phụ bế quan, sư huynh rời tông môn tu luyện…
Đến lúc đó, nàng sẽ rời tông môn, tự tay đoạt lấy cơ duyên!
Tác giả có lời muốn nói:
Các bạn nhỏ thân mến, sách mới đã ra lò rồi đây.
Vẫn thích cái sự kỳ ảo, lung linh của phong cách tiên hiệp, không kìm lòng được lại sa chân vào.
Hì hì, hy vọng các bạn nhỏ sẽ thích, cảm ơn sự ủng hộ của các bạn nhé!