Giang Tuyết tức đến phát điên! Cô ta đã tốn bao công sức bày mưu tính kế, phá hoại cuộc hôn nhân này để Triệu Liên Thành không còn cách nào khác ngoài chia tay Giang Hoàn. Vậy mà chính anh trai ruột của cô ta lại ra tay phá hỏng mọi chuyện!

Giang Thành trừng mắt nhìn em gái, rồi cúi xuống dịu giọng nói với Bình An:

“Bình An, con sang nhà bà Lý chơi một lát có được không?”

Bình An gật đầu rồi mở cửa đi ra ngoài.

Thấy thằng bé đã vào nhà bà Lý, Giang Thành mới đóng cửa lại, quay sang nhìn Giang Tuyết với vẻ mặt khó chịu:

“Vừa rồi có trẻ con ở đây, em nói linh tinh cái gì vậy?”

Giang Tuyết bực tức trừng mắt: “Anh đừng có đánh trống lảng! Em hỏi anh, rốt cuộc tại sao anh lại làm như vậy?”

Giang Thành hừ lạnh: “Anh làm gì là chuyện của anh! Đây là ý của tổ chức, không phải ý kiến cá nhân của anh!”

Giang Tuyết sốt ruột: “Vậy anh không thể giải thích với cấp trên sao? Người đàn bà đó không phải hạng tốt đẹp gì, không thể giữ lại được!”

Giang Thành không trả lời, chỉ lạnh lùng nhìn em gái với ánh mắt nghiêm nghị:

“Giang Tuyết, anh thấy em chỉ muốn chia rẽ bọn họ để bản thân có thể gả cho Triệu Liên Thành thôi, đúng không?”

Bị nói trúng tim đen, mặt Giang Tuyết lập tức đỏ bừng!

“Em… em không có!”

Giang Thành nhíu mày, kiên nhẫn nói: “Đừng trách anh không nhắc nhở em! Ba mẹ sẽ không bao giờ đồng ý cho em lấy Triệu Liên Thành đâu.”

“Họ đã nhượng bộ lắm rồi mới để em đến đây.”

“Nếu biết em muốn gả cho một người đàn ông từng ly hôn, anh cá là họ sẵn sàng xé nát trang hộ khẩu của em rồi đốt luôn, em tin không?”

Người Giang Tuyết run lên, không thể phản bác được!

Anh trai nói không sai. Bố mẹ đã nể tình lắm mới đồng ý cho cô ta đến đơn vị của anh trai sống.

Ngay cả khi Triệu Liên Thành chưa kết hôn, điều kiện của anh ta muốn cưới cô ta cũng đã hơi khó rồi, huống hồ bây giờ anh ta không chỉ kết hôn, mà còn có một đứa con vài tuổi!

Dù đứa bé có xuất thân thế nào, bố mẹ cô ta cũng sẽ không bao giờ chấp nhận.

Vì gia đình Giang ở viện quân khu Yến Kinh cũng có chút danh tiếng, họ không thể chịu nổi chuyện này!

Thấy em gái câm nín, trong lòng Giang Thành có chút xót xa, nhưng vẫn kiên định nói:

“Nếu em thật lòng thích Triệu Liên Thành, thì em nên nghĩ cho anh ta!”

“Anh ta xuất thân nông thôn, phải vất vả lắm mới đạt được vị trí hôm nay, vừa cưới vợ ba tháng đã ly hôn, chuyện này sẽ ảnh hưởng đến anh ta.”

“Tóm lại, chuyện này đã quyết rồi, em mau từ bỏ những ý nghĩ vớ vẩn đi, đừng có gây chuyện nữa!”

“Nếu không, anh sẽ lập tức gói ghém em lại rồi gửi về nhà!”

Giang Tuyết mím môi, mắt đỏ hoe nhưng không nói gì nữa. Chỉ có ánh mắt rũ xuống là vẫn tràn ngập sự oán hận dành cho con mụ Giang Hoàn đáng ghét kia!

Sáng hôm sau, khi Triệu Liên Thành mang bữa sáng đến, Giang Hoàn cảm thấy đầu óc đã đỡ choáng hơn nhiều, đang đi lại trong phòng để vận động.

“Khỏe rồi à?” Triệu Liên Thành có chút ngạc nhiên.

Giang Hoàn gật đầu: “Đỡ hơn nhiều rồi, hôm nay tôi định ra ngoài đi dạo một chút.”

Triệu Liên Thành im lặng một lát, sau đó lạnh nhạt buông một câu:

“Cô khỏe cũng đúng lúc thật đấy!”

Giang Hoàn hơi khựng lại, bỗng thấy có chút chột dạ.

Lúc cần ly hôn thì chóng mặt không chịu nổi, giờ biết không ly hôn nữa thì lại khỏe ngay lập tức.

Cộng thêm nhân cách và cách hành xử của nguyên chủ trước đây, Triệu Liên Thành hiểu lầm cũng là chuyện dễ hiểu.

Cô ho nhẹ một tiếng, có phần lúng túng hỏi: “Hôm nay anh có thể mang về đồ nấu ăn được không?”

Triệu Liên Thành nghe cô nói thật sự muốn nấu ăn, dù trong lòng có hoài nghi nhưng vẫn gật đầu:

“Tối nay tôi mang về.”

Giang Hoàn vui vẻ đáp lại, còn nở một nụ cười rạng rỡ.

Triệu Liên Thành nhìn thấy, hơi nhíu mày.

Hình như từ lúc cô ta đến đây, cô ta từng kiêu ngạo, từng vô lại, từng phát điên, nhưng chưa bao giờ cười cả.

Dù trên mặt toàn là thịt, nhưng đôi mắt cô ta lại rất to, khi cười trông vẫn khá đẹp.


 


 


 


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play