Anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng đã sờn cũ.
Cổ áo hơi mở, để lộ xương quai xanh cùng yết hầu nổi bật đầy nam tính. Khi yết hầu khẽ chuyển động, sự rung động ấy khiến cô bỗng dưng cảm thấy nóng bừng.
Quần quân đội màu xanh đậm ôm lấy eo anh, làm tôn lên vòng eo thon gọn, rắn rỏi.
Là Triệu Liên Thành!
“Nhìn đủ chưa?” Giọng nói lạnh lùng vang lên lần nữa.
“Đã tỉnh rồi thì uống thuốc đi!” Một bát thuốc đen sì được đưa đến trước mặt.
Triệu Liên Thành lạnh lùng nhìn cô, rõ ràng có ý muốn giám sát cô uống hết bát thuốc này.
Giang Hoàn nhìn bát thuốc đen kịt, cầm lấy rồi uống cạn trong một hơi.
Mạng là của mình, cô sẽ không hành hạ bản thân.
Uống xong, cô đặt bát xuống, theo phản xạ thốt lên một câu: “Cảm ơn!”
Trong mắt Triệu Liên Thành thoáng qua một tia kinh ngạc nhưng rất nhanh đã trở lại vẻ bình tĩnh.
“Cô nghỉ ngơi cho tốt, tôi đi lấy cơm!” Nói xong, anh đứng dậy cầm bát rời đi.
Giang Hoàn cố nuốt bớt vị đắng còn đọng lại trong miệng, lật người ngồi dậy.
Đầu vẫn đau, cũng khá choáng váng, không biết bao lâu mới có thể hồi phục.
Lúc này, cửa sổ phía xa thu hút sự chú ý của cô.
Cửa sổ vốn có bốn tấm kính, nhưng tấm bên dưới đã bị nứt.
Những vết nứt giống như mạng nhện lan rộng khắp bề mặt kính, mà ở giữa là một vết nứt tròn rõ ràng, nhìn như bị ai đó đấm mạnh vào.
Chính giữa vết nứt còn vương lại vệt máu.
Chắc hẳn đây là dấu vết do Triệu Liên Thành để lại sau khi biết chuyện nguyên chủ đã làm.
Con trai suýt bị bán đi, nếu cô là Triệu Liên Thành, chắc chắn cô đã xé xác kẻ kia ra rồi.
Thế nhưng anh không động tay động chân, thậm chí một câu chửi bới cũng không có.
Anh chỉ phát tiết cơn giận lên tấm kính, sau đó bình tĩnh đề nghị ly hôn.
Sau khi nguyên chủ tự hại bản thân, anh không chỉ tìm bác sĩ mà còn tự tay sắc thuốc cho cô uống. Một người đàn ông như vậy vừa điềm tĩnh, vừa chín chắn, lại có trách nhiệm.
Người đàn ông tốt!
Một người đàn ông tốt như vậy không thể để lỡ dở cả đời vì cô được. Chờ anh quay lại, cô sẽ bàn chuyện ly hôn với anh.
Đang suy nghĩ thì cửa phòng mở ra, Triệu Liên Thành quay lại.
Anh đặt một bát canh khoai tây và hai chiếc bánh bột ngô lên bàn nhỏ.
“Ăn cơm đi!”
Hai từ ngắn gọn, đơn giản, lạnh nhạt và xa cách.
Giang Hoàn liếc nhìn bát canh và hai cái bánh bột ngô, khẽ nhíu mày nhưng vẫn cầm lấy bánh, cúi đầu cắn một miếng.
Thứ này thực sự rất khó ăn. Dù là bột mì hay bột ngô, đều không được xay nhuyễn, bên trong còn lẫn những mảnh vỏ lúa chưa lọc hết, ăn vào rát cả cổ họng.
Nhưng muốn sống thì phải ăn, cô chỉ có thể cố gắng nuốt xuống.
Thực sự không thể ăn nổi nữa, cô đành húp ít canh để trôi dễ hơn.
Triệu Liên Thành ngồi đối diện, liếc cô bằng ánh mắt đầy chán ghét, sau đó dời mắt đi như thể không muốn nhìn thêm. Giọng anh lạnh băng cất lên:
“Chúng ta ly hôn đi.”
Giang Hoàn không ngờ anh lại nói điều này vào lúc này.
Thực ra, dù anh không nói thì cô cũng đã định đề nghị ly hôn rồi.
Chỉ là lúc này, cô vừa cắn một miếng bánh to, dù đã uống canh nhưng vẫn bị nghẹn lại.
Nhìn chỗ canh còn ít ỏi, Giang Hoàn quyết định cắn thêm mấy miếng bánh nữa, may ra có thể nuốt trôi được.
Thấy cô không lên tiếng, Triệu Liên Thành tưởng rằng cô không đồng ý, đè nén sự chán ghét, kiên nhẫn nói tiếp:
“Bất kể lý do khiến chúng ta thành vợ chồng là gì, thì tôi, với tư cách một người đàn ông, phải có trách nhiệm.”
“Vì vậy tôi đã chủ động viết đơn xin kết hôn với cô. Khi kết hôn với cô, tôi rất chân thành.”
“Tuy rằng giữa chúng ta không có tình cảm, nhưng tôi sẵn sàng cố gắng vun đắp.”
“Nhưng cô không nên động đến Bình An.”
“Tôi có thể chấp nhận việc cô béo, cô lười biếng, tham ăn, nhưng tôi không thể chấp nhận một người có tâm địa xấu xa!”