“Bình An, cháu cười gì thế?” Giang Hoãn khó hiểu hỏi.
Bình An giơ bức tranh mình vẽ lên cho Giang Hoãn xem.
Trong tranh là một chiếc giường đơn giản, trên đó có hai cái đầu dựa vào nhau. Dù không thấy rõ khuôn mặt, nhưng cả bức tranh toát lên bầu không khí ấm áp.
Giang Hoãn vừa bực vừa buồn cười: “Nhóc con cháu cũng có tài ghê đấy, vẽ đẹp lắm, nhưng lần sau đừng có vẽ bọn cô nữa!”
Bình An đỏ bừng mặt, Triệu Liên Thành cũng tò mò nhìn sang, ánh mắt thoáng qua tia vui vẻ.
“Trông cũng được đấy. Con có thể vẽ tranh, nhưng không được lơ là bài vở đâu!”
Thấy ba không phản đối mình vẽ tranh nữa, Bình An lập tức gật đầu thật mạnh, cái đầu nhỏ gật liên tục như gà mổ thóc.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play