Chị Trần nhíu mày, không thừa nhận cũng không phủ nhận!

Nhưng câu trả lời này, những người có mặt đều hiểu rõ.

Giang Hoàn tiếp tục nói: “Tâm tư của Giang Tuyết, ai trong khu nhà này mà không biết, vậy mà chị cũng tin lời cô ta?”

Chị Trần tức giận: “Không tin cô ta, chẳng lẽ tôi phải tin cô à?”

Ừm… nói cũng có lý. Chủ yếu là vì trong khu nhà này, danh tiếng của nguyên chủ còn tệ hơn Giang Tuyết, mà không phải tệ hơn một chút đâu, mà là rất nhiều.

Giang Hoàn thở dài: “Tóm lại, tôi không trộm muối của chị. Cháo của tôi cũng nấu xong rồi, chị nếm thử xem có tí nào vị mặn không?”

“Nếu tôi thực sự muốn trộm, thì tôi đã trộm cái muỗng trước, đâu cần dùng cành cây để khuấy nồi cháo?”

“Với lại, chị thử xem muối của chị có bị ít đi không? Nếu vẫn không tin, thì cứ kiểm tra người tôi đi, ngoài mồ hôi ra, xem tôi còn có tí muối nào trên người không!”

Nói rồi, cô bước lên trước, cố ý dang hai tay cho chị Trần nhìn, còn đặc biệt kéo áo và quần lắc lắc vài cái.

Mùa hè, quần áo mỏng, lại không có túi, nếu có giấu thứ gì thì vừa lắc một cái là rơi ra ngay.

Chị Trần cau mày nhưng không hành động.

Giang Hoàn nhìn sang Tham mưu Trần, ra hiệu cho anh ta đến nếm thử.

Tham mưu Trần cầm đũa đi đến nồi lớn, mở nắp ra nhìn.

Vừa nãy chỉ lo đánh nhau, giờ nhìn lại thì thấy một nồi cháo đã cạn hơn nửa, đáy nồi còn hơi khét.

Anh ta dùng đũa cạo lấy một ít cháo khê dưới đáy, cho vào miệng nếm thử.

Sau đó, lắc đầu: “Không có muối.”

Sắc mặt chị Trần trở nên khó coi, có chút xấu hổ quay đầu nhìn sang chỗ khác.

Tham mưu Trần thì cảm thấy mặt mình nóng rát.

“Thôi đi, chỉ là hiểu lầm thôi! Doanh trưởng Triệu, xin lỗi, tôi thay mặt vợ mình xin lỗi!”

Triệu Liên Thành im lặng một lúc, rồi chỉ vào Giang Hoàn: “Anh nên hỏi cô ấy!”

Tham mưu Trần khó hiểu.

Triệu Liên Thành giải thích: “Người bị đánh là cô ấy, người bị hiểu lầm ăn trộm cũng là cô ấy. Nên nếu muốn xin lỗi, thì phải nói với cô ấy, còn có tha thứ hay không cũng phải do cô ấy quyết định!”

Tham mưu Trần quay sang nhìn Giang Hoàn: “Vừa nãy…”

Giang Hoàn phất tay: “Không cần, dù sao cũng không phải anh đánh tôi, mà là vợ anh!”

Tham mưu Trần bất đắc dĩ, quay sang nhìn vợ mình.

Chị Trần cứng đầu, nhưng cuối cùng vẫn nghiến răng nói một câu: “Xin lỗi!”

Giang Hoàn nhướng mày: “Nói xin lỗi là xong à? Tôi tự dưng bị đánh một trận, chị nhìn xem, tay tôi, mặt tôi đều bị cào xước hết rồi. Nhỡ đâu hủy dung thì sao?”

Chị Trần hừ lạnh: “Vốn dĩ cô đã xấu sẵn rồi, còn sợ hủy dung gì nữa!”

Giang Hoàn nhướn mày nhìn chị ta: “Tôi xấu thì liên quan gì đến chị? Tôi có ăn gạo nhà chị hay ngủ với chồng chị đâu!”

Chị Trần tức điên: “Đồ đàn bà thối tha, cô nói linh tinh cái gì vậy!”

Giang Hoàn không hề yếu thế: “Tôi chỉ nói sự thật thôi. Tôi có xấu hay không là chuyện của tôi, ít nhất tôi cũng không để bị người ta lợi dụng như chị!”

“Chị!” Nghĩ đến chuyện của Giang Tuyết, chị Trần nghẹn họng không nói nên lời.

Tham mưu Trần đau đầu vô cùng. Bình thường anh ta chỉ cần thay mặt vợ xin lỗi, chẳng phải đối phương sẽ nói “Không sao đâu” rồi rộng lượng chấp nhận à?

Sao đến lượt người phụ nữ này, kịch bản lại khác hẳn vậy?!

“À… đồng chí này…” Anh ta lưỡng lự lên tiếng.

Giang Hoàn lập tức sửa lại: “Tôi tên Giang Hoàn, xin hãy gọi tôi là đồng chí Giang Hoàn!”

Tham mưu Trần bất lực, đành phải sửa lại: “Được, đồng chí Giang Hoàn, vậy cô muốn giải quyết chuyện này thế nào?”

Giang Hoàn suy nghĩ một chút rồi nói: “Đối với tôi, lần này đúng là tai bay vạ gió. Tôi cũng không cần lời xin lỗi, nhưng phải bồi thường chút gì đó chứ!”

Tham mưu Trần sững sờ.

Triệu Liên Thành đứng bên cạnh cảm thấy hơi mất mặt, liền kéo tay Giang Hoàn: “Chỉ là hiểu lầm thôi, bỏ qua đi! Chúng ta về trước đã!”

Nói rồi, anh ta kéo Giang Hoàn về nhà.

Vừa vào phòng, Giang Hoàn liền giật tay ra, tức giận trừng mắt nhìn anh ta: “Này, Triệu Liên Thành, anh có ý gì đây?!”


 


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play