Giang Hoàn thở dài nặng nề, trong lòng lại thầm mắng: “Ông trời khốn kiếp, đã kéo tôi đến đây thì ít nhất cũng phải cho một cái bàn tay vàng chứ, vậy mà chẳng có gì!”
“Còn cho tôi một ván bài tệ hại ngay từ đầu, chẳng phải cố tình chơi tôi sao!”
Mắng thì mắng, nhưng cô vẫn phải chấp nhận số phận mà làm việc.
Trước tiên là nhóm lửa!
Cái này thì cô biết. Dù chưa từng sống ở nông thôn, nhưng vì viết tiểu thuyết, cô từng đặc biệt tham gia huấn luyện sinh tồn ngoài trời, ít nhất cũng biết cách nhóm lửa.
Dù vậy, cô vẫn vật lộn mất nửa tiếng mới nhóm được lửa, khói bốc lên làm mặt cô đen sì.
Với thân hình ba trăm cân này, ngồi xổm nhóm lửa suốt nửa tiếng đã là cực hạn.
Lửa cháy lên rồi, chân cô tê rần.
Chống tay vào bếp, cô cố gắng đứng dậy, nhanh chóng đi lấy nước rửa nồi, luống cuống thay nước sạch, đậy nắp lại, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Bánh nướng thì đừng mơ nữa, đành nấu một nồi cháo loãng, dù sao cũng phải có cái ăn!
Thật sự quá mệt, đến mức đôi chân của Giang Hoàn run lên thấy rõ, cuối cùng không chịu nổi nữa, cô ngồi phịch xuống đất.
Lúc này, trên hành lang tầng hai phía xa, một bóng dáng trong chiếc váy trắng tinh xuất hiện, bên cạnh là một bé trai khoảng năm tuổi.
Giang Tuyết bước ra, vừa vặn nhìn thấy Giang Hoàn bên cạnh bếp lò. Ánh mắt cô ta thoáng dao động, đáy mắt lóe lên một tia độc ác, nhưng rất nhanh đã biến mất.
“Bình An, dì chợt nhớ ra có chút việc cần làm, con có thể về phòng đợi dì một lát được không?”
Cô ta cúi người, dịu dàng hỏi Bình An.
Bình An ngoan ngoãn gật đầu, quay người về phòng.
Giang Tuyết lại rẽ qua một ngôi nhà ở đầu dãy tầng một.
Đây là nhà của Tham mưu trưởng Trần. Vợ của ông ta là một người phụ nữ Đông Bắc có tính cách bộc trực.
Thấy Giang Tuyết đến, chị ta có chút ngạc nhiên: “Ôi chà, sao hôm nay Tuyết muội lại rảnh rỗi ghé thăm tôi vậy? Còn cái đuôi nhỏ Bình An đâu?”
Bình An từng đánh nhau với con trai út của Tham mưu trưởng Trần. Thằng bé đó không phải đối thủ của Bình An, bị đánh khóc thảm thiết, vì vậy cô ta không mấy thiện cảm với nó.
Giang Tuyết cười tít mắt: “Chị Trần, tôi đi ngang qua thấy con mẹ chằn của doanh trưởng Triệu đang dùng bếp nhà chị, nên tò mò qua hỏi thử, hai người thân thiết từ khi nào vậy?”
Giang Hoàn là cái gai trong mắt cả khu nhà tập thể, ai nghe đến tên cũng sợ tránh xa.
Nên chẳng ai thèm để ý đến cô ta.
Vợ Trần cau mày: “Bếp à? À! Tôi chẳng có quan hệ gì với cô ta cả.”
“Hơn nữa, bếp đó là của chung, ai thích dùng thì dùng thôi!”
Mặc dù nói vậy, nhưng trong lòng chị ta đã quyết định sau này sẽ không bao giờ dùng cái bếp đó nữa.
Giang Tuyết thản nhiên “ồ” một tiếng, rồi như vô tình nói:
“Vậy sao, tôi thấy cô ta động vào lọ muối nhà chị thì phải.”
“Có khi nào cô ta định ăn cắp muối nhà chị để đi đánh bạc không nhỉ?”
Sắc mặt chị Trần lập tức tái mét. Dù muối không đáng bao nhiêu tiền, nhưng cũng là tiền mua mà!
Chị ta nóng tính, bị Giang Tuyết châm ngòi một câu liền bùng lên cơn giận, không nói hai lời, lập tức đứng phắt dậy, giận đùng đùng mở cửa lao ra ngoài.
Thấy đã châm được lửa, Giang Tuyết mỉm cười, thong thả quay về lầu hai, như thể chuyện này chẳng liên quan gì đến cô ta.
Bếp lớn nấu nước rất nhanh, chỉ một lát sau nước đã sôi.
Giang Hoàn nắm một nắm bột ngô rắc vào nồi, lúc này mới sực nhớ mình không có muôi múc.
Thấy bột ngô đang lắng xuống đáy nồi, cô quýnh lên, đưa mắt nhìn quanh rồi trông thấy một cành cây nằm dưới đất không xa.
Không nghĩ nhiều, cô bước mấy bước nhặt cành cây lên, lột vỏ, bẻ cong một đầu, rồi thả vào nồi làm muôi khuấy.
Vừa giải quyết xong chuyện cháo bị khê, chị Trần đã xông đến.
Chị ta chạy nhanh đến trước bếp, lập tức nhìn sang lọ muối nhà mình.
Quả nhiên, vị trí của nó đã bị xê dịch!
Chị Trần nổi giận, quay đầu giáng ngay một cái tát về phía Giang Hoàn.