Tạ Ninh cực kỳ kinh ngạc, Hứa Phù Thanh chẳng lẽ là có… luyến túc phích* thật sao. Quan trọng là, tư thế của hai người hiện tại thực sự kỳ quặc, hắn ngồi xổm trên mặt đất, tay lại nâng chân nàng. Bất kể từ góc độ nào nhìn vào cũng đều mang theo mấy phần ái muội khiến người ta phải nghĩ nhiều.
(*) Luyến túc phích : Sở thích đặc biệt, ám chỉ việc có ham muốn hoặc sự yêu thích mạnh mẽ đối với bàn chân người khác.
Là người trong cuộc, Tạ Ninh cảm thấy không thể nào bình tĩnh nổi. Nàng ho khan vài tiếng để làm dịu đi sự căng thẳng, cố gắng giữ vẻ tự nhiên mà nghẹn ra một câu đầy gượng gạo:
“Ta… chân không có bị thương, không cần bôi thuốc.”
Hứa Phù Thanh không đáp lời, lòng bàn tay đã chạm vào lòng bàn chân nàng, nhẹ nhàng lau sạch đi chút bụi bẩn còn sót lại. Có chút… ngứa. Ngón chân Tạ Ninh vô thức co lại, rụt nhẹ, mà động tác đó lại giống như ngầm khơi gợi điều gì đó.
Hứa Phù Thanh ngẩng đầu liếc nhìn, ánh mắt sâu không thấy đáy, sau đó không nói gì, đưa chân nàng đặt lên một chiếc ghế bên cạnh, nâng tay đứng dậy, bình tĩnh nói:
“Ta đi lấy giày cho ngươi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT