Phía đông cuồn cuộn kéo đến từng trận mây đen dày đặc, bóng tối còn sâu hơn cả màn đêm. Đường núi quanh co khúc khuỷu, nếu không có đèn lồng, e rằng khó mà đi nổi. Nhìn sắc trời ngày càng u ám, lòng Tạ Ninh không khỏi bồn chồn. Trước đó, nàng không nghĩ nơi ở của Hứa Phù Thanh lại xa tít tận đây, cách xa tẩm xá của Thiên Thư Viện đến vậy. Nàng vẫn tưởng hắn cũng ở trong khu tẩm xá dành cho phu tử.

Không đợi nàng trả lời, Hứa Phù Thanh đã thu tay về, rồi đẩy cánh cửa trúc ra. Bên ngoài tối đen, trong phòng cũng chẳng khá hơn là bao.

Hắn vén rèm cửa, chậm rãi bước vào. Nhưng chưa đi được mấy bước, hắn bỗng khựng lại, quay đầu nhìn Tạ Ninh vẫn còn đứng dưới mái hiên. Khóe môi khẽ nhếch, giọng nói ôn hòa:

“Đi đường lâu như vậy, có muốn uống một chén trà rồi hẵng đi không?”

Tạ Ninh do dự một chút rồi bước vào. Bên trong quá tối, nàng chỉ có thể lờ mờ thấy dáng người của Hứa Phù Thanh, còn mọi thứ khác trong phòng đều chẳng nhìn rõ. Không gian tĩnh lặng như thể đang ẩn giấu một điều gì đó khó lường.

“Không dám làm phiền Tiểu phu tử, ta còn có việc phải làm.” Nàng lập tức lắc đầu, mạng quan trọng hơn, lúc này ai còn tâm trí mà uống trà?

Hứa Phù Thanh không ép, chỉ khẽ bật cười, giọng điệu thản nhiên: “Cũng được.”

Lời vừa dứt, Tạ Ninh không dám chần chừ thêm, lập tức giương dù, lao thẳng vào màn mưa. Bước chân vội vã đến mức như chỉ cần chậm một chút, nàng sẽ bị Hắc Bạch Vô Thường túm lấy mà lôi đi. 

Chẳng bao lâu sau, chiếc dù giấy màu lam nhạt dần khuất bóng giữa núi rừng. Hứa Phù Thanh chậm rãi thu hồi ánh mắt, đóng cửa lại. Hắn không đốt đèn, chỉ tiện tay đặt thanh bội kiếm, thứ từng theo hắn vào ngục lên bàn gỗ, rồi bước đến cửa sổ phía nam của căn nhà trúc. Vén tà áo, hắn hơi ngồi xổm xuống, khóe môi mang ý cười, nhẹ nhàng ngẩng cằm, lặng lẽ quan sát cái bóng đen vẫn bất động trước mặt.
“Lão ma, ta mang về cho ngươi món bánh nhân thịt mà ngươi thích nhất đây.”

Vừa nói, hắn vừa lấy từ trong ngực ra một gói bánh được bọc kỹ bằng lá sen không thấm nước và một lớp giấy. Những ngón tay trắng bệch, không chút huyết sắc, chậm rãi mở từng lớp, rồi nhặt một miếng bánh đưa tới trước mặt bóng đen kia.

Thời gian lặng lẽ trôi qua, nhưng miếng bánh nhân thịt vẫn nguyên vẹn, không hề suy suyển. Hứa Phù Thanh đứng dậy, đưa miếng bánh lên gần mũi, khẽ ngửi thử.

Bánh nhân thịt có mùi máu tanh. Khó trách lão ma không thích vì nó quá nồng.

Dù vậy, Hứa Phù Thanh lại thích. Hắn khẽ mở môi, cắn một miếng, nhấm nháp chậm rãi. Hầu kết khẽ chuyển động, nuốt xuống. Bánh mềm mại, nhân thịt tươi non, chỉ là hơi dai một chút.nHắn cứ thế từng ngụm từng ngụm ăn hết miếng bánh, sau đó giơ tay lau nhẹ khóe môi, quệt đi chút nước thịt còn vương lại.

Giọng hắn mang theo ý xin lỗi, khẽ cất lời: “Lão ma, có lẽ ta nên đợi sau khi hoàn thành nhiệm vụ rồi mới đi mua bánh nhân thịt.”

Không nhận được chút hồi đáp nào, nhưng Hứa Phù Thanh đã quen với điều đó. Trên gương mặt hắn, nụ cười nhạt vẫn trước sau như một. Mưa rơi ào ạt, sấm chớp vang dội không ngừng. Một tia chớp trắng xé toạc bầu trời, ánh sáng rọi qua ô cửa sổ phía nam, chiếu vào trong phòng trong khoảnh khắc ngắn ngủi.

Dưới ánh sáng ấy, bên trong căn nhà trúc, ngoài thiếu niên áo đỏ ngồi đó, còn có một hình nhân bằng gỗ, tựa như một người giả.

Hình nhân giả khoác trên mình một bộ y phục, không hề bị che giấu hay kiêng kỵ, cứ thế mà đặt ngay trong phòng, mặt hướng về cửa trúc ốc. Nhìn sơ qua có thể đoán rằng nó được tạo theo dáng một lão phụ nhân. Nếu chỉ đứng từ xa quan sát, quả thực có vài phần giống người thật. Chỉ là, khác với những hình nhân gỗ thông thường, phần đầu của nó lại được gắn bằng một chiếc đầu lâu thật, trông vô cùng quỷ dị.

Hứa Phù Thanh đứng trước một chiếc tủ gỗ cách hình nhân chỉ vài bước. Hắn vẫn giữ vẻ mặt bình thản, đưa tay lấy một viên đường từ trong hũ sứ, bóc lớp giấy gói rồi bỏ vào miệng. Vị chua chua ngọt ngọt nhanh chóng lan tỏa, xóa nhòa đi dư vị mặn vừa rồi.

“Lão ma, trên đường về ta gặp một người. Nàng là người thứ hai bung dù che mưa cho ta, sau ngươi. Vốn định dẫn nàng vào để bầu bạn với ngươi một lát.”

Hàm răng hắn khẽ cắn viên đường, ánh mắt vẫn không hề thay đổi. Không biết nghĩ đến điều gì, hắn chợt bật cười khẽ.

“Nhưng nàng có việc…”

Hứa Phù Thanh khẽ nghiêng đầu, ánh mắt dừng lại trên chiếc đầu lâu, khóe môi vẫn mang theo ý cười, giọng điệu như thể có chút tiếc nuối.

“Vậy thì thôi vậy.”

Viên đường trong miệng bị nghiền nát hoàn toàn, vị chua ngọt càng thêm đậm.

Ăn xong viên đường, Hứa Phù Thanh phát hiện cơn mưa lớn dần dịu lại, chỉ còn những hạt mưa phùn lất phất rơi. Hắn thắp đèn, bưng một chậu nước trong vào nhà, chuẩn bị rửa mặt. Nhưng khi đặt chậu nước xuống, mặt nước khẽ dao động, những gợn sóng lan rộng. Bóng phản chiếu của hắn in trên mặt nước, ngũ quan méo mó, rách nát, trông quái dị vô cùng. 

Nước dần lặng lại, hình ảnh trong gương nước cũng trở nên rõ ràng hơn. Gương mặt quen thuộc hiện ra, từng đường nét đều ngay ngắn, nhưng đáy mắt hắn vẫn cứ nhìn chằm chằm vào nó vài giây. Hứa Phù Thanh cầm lấy tấm vải bố trắng, đưa tay vào nước. Những gợn sóng lại lan ra, làm nhòe đi khuôn mặt phản chiếu. Thoải mái hơn nhiều.

Chiếc đầu lâu gắn trên cổ hình nhân đối diện hắn, hốc mắt trống trơn đen kịt, tựa như đang lặng lẽ nhìn chằm chằm. Hứa Phù Thanh lau khô mặt, gấp gọn tấm vải bố trắng, đặt ngay ngắn bên mép chậu nước. Sau đó, hắn cầm lấy thanh kiếm từng theo mình vào ngục, chạm nhẹ vào tua rua đỏ buộc trên chuôi kiếm. Sợi tua khẽ lay động, quấn hờ quanh đầu ngón tay hắn. Hắn lặng im thật lâu, rồi chậm rãi tháo nó xuống.

Thật muốn giết nàng quá… Trên bàn gỗ, tờ giấy gói bánh nhân thịt bị gió thổi khẽ động, phát ra âm thanh mơ hồ giữa không gian tĩnh lặng.

*

Tạ Ninh còn chưa đi được bao xa, hệ thống bỗng dưng vang lên.

【Hảo cảm của Hứa Phù Thanh giảm 1 điểm, hiện tại là 4.】

Nàng trừng lớn mắt, vội vàng khựng lại, quay đầu nhìn về phía căn nhà trúc đang ẩn mình trong làn hơi nước. Rõ ràng nàng vừa đội mưa lớn đưa hắn về tận nơi, tại sao hảo cảm không tăng mà còn tụt xuống?

“Có phải hệ thống kiểm tra sai rồi không?”

【Hảo cảm của Hứa Phù Thanh giảm 1 điểm, hiện tại là 3. Nếu rớt xuống giá trị âm, điều đó có nghĩa là hắn đã nảy sinh sát tâm với ký chủ. Xin hãy chú ý an toàn.】


Giết ta đi! 

Lại giảm nữa?!

Đồng tử Tạ Ninh co rút dữ dội. Không kịp suy nghĩ gì thêm, nàng lập tức quay đầu chạy ngược lại. Lần này, tốc độ còn nhanh hơn cả những lần chạy 800 mét trong các kỳ kiểm tra trước kia. Chỉ trong chớp mắt, nàng đã lao thẳng tới trước cửa trúc ốc. Còn chưa kịp đưa tay gõ cửa, cánh cửa đã bị người bên trong kéo mở.

Hứa Phù Thanh nhìn nàng đột nhiên quay lại, ánh mắt có chút sửng sốt. Hệ thống không báo giảm hảo cảm nữa. Nhưng Tạ Ninh vẫn không dám chủ quan. Nàng siết chặt cán dù giấy, ánh mắt lén liếc vào trong phòng, cẩn thận từng chút một.

Cuối cùng, nàng lấy hết dũng khí, thử thăm dò:

“Tiểu phu tử, ta… hình như thực sự rất khát nước.”

Ánh mắt Tạ Ninh lướt qua thanh kiếm trong tay hắn.

“Ngươi không phải còn có việc muốn làm sao?” Hứa Phù Thanh khẽ nghiêng đầu, ánh mắt dao động rất nhẹ, gần như không nhận ra.

“Chuyện đó không vội.” Nàng cố gắng nặn ra một nụ cười chân thành nhất.

Chuông Đồng Linh treo dưới mái hiên khẽ lay động, nhưng không phát ra âm thanh. Hứa Phù Thanh trầm mặc nhìn nàng, rồi bỗng nhiên giơ tay lên, nhẹ nhàng chạm vào gương mặt Tạ Ninh. Đầu ngón tay lạnh lẽo lướt qua da nàng, mềm nhẹ như đang vuốt ve một khối ngọc ấm. Lạnh.

Tạ Ninh khẽ cứng người lại. Hứa Phù Thanh hơi rũ mi, khóe mày cong lên một chút nhưng chưa hoàn toàn nhướn lên. Đầu ngón tay hắn vẫn chưa rời đi, mà trên đó đã vương một tia đỏ tươi. Là vết trầy. Có lẽ do lúc vội vã chạy trở lại, nàng vô ý bị lá trúc cứa qua. Xung quanh trúc ốc này trồng cả một mảng rừng trúc, mà da nàng lại quá mỏng. Thật đáng thương.

Ánh mắt hắn rơi trên gương mặt nàng, và trong khoảnh khắc ấy, trong lòng dâng lên một ý niệm trực tiếp bẻ gãy cổ nàng đi. Ngay khi lòng bàn tay Hứa Phù Thanh hơi siết lại, một giọng nói vang lên bên tai hắn.

“Tiểu phu tử?”

Hắn ngước mắt, liền đối diện với ánh nhìn của nàng. Đôi mắt Tạ Ninh trong suốt như mặt nước, như thể chỉ đơn thuần tò mò quan sát hắn. Nàng khẽ giật khóe môi, không để lộ bất cứ biểu cảm khác thường nào, chỉ nhẹ nhàng không để lại dấu vết dịch cổ mình ra xa khỏi tay hắn.

“Như… như thế nào?”

Giọng nàng vô tội đến mức gần như có thể lừa được cả chính mình.

Một lát sau, Hứa Phù Thanh buông tay xuống, nhẹ nhàng vê đầu ngón tay dính máu. Vệt đỏ tươi chầm chậm lan ra, thấm vào từng đường vân tay. Hắn khẽ cong mi mắt, nhìn nàng, giọng điệu như nhắc nhở:

“Mặt ngươi hình như bị lá cây cứa trúng, chảy chút máu.”

Nói dứt lời, hắn xoay người bước vào trúc ốc. Ánh đèn trong phòng vẫn chưa tắt, soi rõ từng ngóc ngách, không để lại bất kỳ góc khuất nào.

Bị lá cây cứa trúng mặt, Tạ Ninh thật sự không để ý. Nghe hắn nói vậy, nàng mới chậm rãi đưa tay chạm vào chỗ đó, lúc này mới cảm nhận được cơn đau rất nhẹ.

Không đáng gì. Hồi nhỏ nghịch ngợm leo cây cùng đám bạn, có lần ngã đến mức mông bầm tím suốt mấy ngày, so với vết xước này còn nghiêm trọng hơn nhiều.

Nàng thu tay lại, quét mắt nhìn quanh trúc ốc. Bên trong đơn sơ đến mức gần như trống rỗng, không có lấy một món đồ trang trí.

Chính giữa gian phòng đặt một chiếc bàn gỗ cũ kỹ, thoạt nhìn đã có niên đại. Trên bàn chỉ có một bộ ấm trà và chén trà giản dị, mấy chiếc ghế đơn, một cái tủ gỗ khá tinh xảo, cùng với… một gói bánh nhân thịt bọc trong giấy dầu.

Còn có… Ánh mắt Tạ Ninh vô thức quét qua căn phòng, rồi bỗng khựng lại.

Trong đáy mắt nàng phản chiếu hình ảnh một giả nhân, một hình nhân bằng gỗ với phần đầu là một đầu lâu thật sự. Mí mắt nàng run lên. Trời ơi, trong phòng đặt thứ này mà cũng được sao? Cổ quái đến mức này, rốt cuộc là thú vui tao nhã hay thẩm mỹ bệnh hoạn vậy? Nàng kêu khổ trong lòng, nhưng vẫn không dám biểu lộ quá rõ ràng.

Hứa Phù Thanh đã ngồi xuống, những ngón tay thon dài tái nhợt cầm lấy ấm trà, chậm rãi rót cho nàng một ly. Lá trà nhỏ trôi nổi trong nước, chạm vào thành chén rồi lại bị dòng nước đẩy bật trở về. Hắn rũ mắt nhìn ly trà, giọng điệu nhàn nhạt, lại có phần hứng thú:

“Ngươi tên là gì?”

Hắn chỉ nhớ rõ gương mặt của những đệ tử mình phụ trách, chứ chưa từng quan tâm đến tên của họ. Tạ Ninh vội thu lại suy nghĩ lung tung, đặt tay lên đùi, cẩn thận nhận lấy ly trà bằng hai tay.

“Cảm ơn Tiểu phu tử, ta tên là Tạ Ninh.”

Hứa Phù Thanh khẽ nhẩm hai chữ “Tạ Ninh,” giọng điệu nhẹ nhàng, chậm rãi như đang gọi tên một người thân mật. Nhưng ngay sau đó, hắn lại nhận ra ánh mắt nàng liên tục lướt về phía giả nhân. Khóe môi hắn cong lên, chậm rãi nói:

“Nàng tên là Lão Ma.”

“A?” Tạ Ninh thoáng ngây ra, rồi bỗng giật mình, lắp bắp: “À… Lão Ma, nàng…”

Nàng định hỏi tiếp, nhưng giữa chừng lại cứng họng. Hứa Phù Thanh dường như đã đoán được suy nghĩ của nàng. Hắn thong thả rót thêm một ly trà, nhấp môi vài ngụm. Trong mắt chứa ý cười, nhưng giọng điệu lại bình thản đến lạ thường:

“Nàng đã chết, chỉ còn lại thứ này.”

Cái đầu lâu đó. Căn phòng rơi vào im lặng vài chục giây. Tạ Ninh uống cạn chén trà trong tay, thầm xác nhận hệ thống không tiếp tục báo giảm hảo cảm giá trị. Cuối cùng, nàng quyết định tìm cớ rời đi.

Lòng hiếu kỳ có thể giết chết mèo, nàng không muốn biến thành con mèo đó. Ánh mắt Tạ Ninh vô thức lướt qua chiếc bánh nhân thịt trên bàn. Nàng vừa há miệng định nói lời cáo từ, Hứa Phù Thanh đã lên tiếng trước:

“Muốn ăn?” 

“Ta… “

Chưa kịp phản ứng, một miếng bánh nhân thịt đã bị nhét vào miệng nàng. Ngón tay Hứa Phù Thanh vô tình lướt qua đầu lưỡi nàng, lòng bàn tay nhiễm một vệt ẩm ướt.

Hắn hơi nhíu mi, nhưng vẫn giữ nguyên nụ cười không chút sơ hở:

“Muốn ăn thì ăn đi.”

Vệt ẩm ướt kia nhạt đến mức gần như không có, nhưng cảm giác lại rất rõ ràng. Tạ Ninh theo bản năng cúi đầu, trong lòng dấy lên chút cảnh giác bánh này có thể có độc không? Hàm răng nàng khẽ chạm vào lớp vỏ mềm mại, cắn cũng không được, mà không cắn cũng không xong, sắc mặt bỗng trở nên rối rắm.

Hứa Phù Thanh thản nhiên liếc nhìn nàng, khóe môi cong lên, cười khẽ:

“Không có độc.”

Chết thì chết thôi !

Tạ Ninh hung hăng cắn một miếng bánh nhân thịt. Hứa Phù Thanh nhẹ nhàng hỏi, giọng điệu mang theo chút hứng thú:

“Ăn ngon không?”

Đôi mắt hắn cong cong, tựa như vầng trăng non.

“Ăn ngon.”

Mới là lạ! Hương vị có chút quái dị, thoáng như có mùi rỉ sắt. Nhưng dù sao cũng không khó ăn, hơn nữa nàng đã đói bụng, tạm thời có thể lấp đầy dạ dày.

Dù trong lòng vẫn còn đầy nghi hoặc, Tạ Ninh vẫn kiềm chế cảm giác muốn chạy trốn, ngoan ngoãn ăn hết chiếc bánh nhân thịt.

Nàng đã sớm biết tư duy của Hứa Phù Thanh trong nguyên tác không đi theo lẽ thường, tốt nhất là nên cố gắng thích ứng. Thấy nàng ăn xong, Hứa Phù Thanh thong thả dùng khăn lau tay, ánh mắt rơi xuống thanh bội kiếm vẫn luôn yên tĩnh nằm trên mặt bàn.

Tạ Ninh không dám đối diện với ánh mắt hắn, trong lòng thầm kêu cứu mạng.

Uống trà rồi, ăn bánh rồi, sao vẫn chưa an toàn? Ánh mắt nàng vô thức lướt qua miếng bánh nhân thịt cuối cùng còn nằm trên giấy. Linh cơ chợt lóe. Nàng nắm lấy miếng bánh, trực tiếp đưa đến sát môi hắn, cười lấy lòng:

“Bánh nhân thịt ngon lắm, người cũng nếm thử đi.”

Hành động quá vội vàng, nàng không kịp chú ý đến lực tay và góc độ. Đầu ngón tay vô tình chạm vào khe môi hắn. Khoảnh khắc ấy. Hứa Phù Thanh định với lấy thanh kiếm, nhưng động tác khựng lại giữa không trung. Ánh mắt hắn xoay chuyển, trước nhìn nàng, rồi cúi xuống nhìn đầu ngón tay còn dính chút vụn bánh trước môi mình.

Tươi cười trên mặt thoáng chững lại, ánh mắt trở nên khó lường.Tạ Ninh cảm thấy tim mình hẫng một nhịp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play