Tạ Ninh đang định gọi Hứa Phù Thanh một tiếng, lại thấy hắn xoay người rời đi, ba chữ “Tiểu phu tử” đã đến bên miệng nhưng nàng lại nuốt xuống. Lúc này, Lâm Thiếu Như định đưa vò rượu cho nàng.
“Chỉ là một vò Đào Hoa Nhưỡng thôi, Tạ cô nương không cần khách sáo với ta như vậy.”
Lâm Thiếu Như giống như một nữ tử tinh tế, bàn tay trắng nõn duỗi ra giữa không trung, nhưng đột nhiên bị một vật gì đó sắc bén vô hình va mạnh vào mu bàn tay. Tốc độ xảy ra cực kỳ nhanh. Ngay cả khi Tạ Ninh đã đến gần, cũng không biết vì sao hắn lại buông tay.
“Loảng xoảng” một tiếng, vò Đào Hoa Nhưỡng rơi xuống đất, hương rượu thuần khiết lan tỏa ra. Ngửi thấy mùi rượu nồng đậm, Tạ Ninh vừa mới khẽ nâng tay lên thì cũng khựng lại bên người. Nàng nhìn thoáng qua rượu đang dần thấm vào đất, rồi lại nhìn sang Lâm Thiếu Như. Nàng ho khan vài tiếng để giảm bớt sự lúng túng, cười nói đùa:
“Xem ra ông trời hôm nay không muốn để ta uống Đào Hoa Nhưỡng rồi. Không sao, tiệc sinh thần ngày kia, ta nhất định sẽ uống cho đã.” 
Lâm Thiếu Như khóe mắt hơi nhướng lên, khẽ cười đáp lại:
“Tạ cô nương nói đùa rồi.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play