Tạ Ninh rón rén xuống giường, khom người mang giày vào, cố gắng không phát ra tiếng động quá lớn. Không khí ngoài sân quả thật trong lành, khác hẳn trong phòng, nơi đang đốt thứ hương do hạ nhân Lâm phủ đưa đến.
Ứng Như Uyển không giống nàng, rất sợ muỗi, cho nên từ khi đến Lâm phủ, mỗi tối đều đốt loại hương này. Thấy đối phương cũng không xảy ra chuyện gì, Tạ Ninh cũng không ngăn cản.Dù sao cũng không thể bắt người ta cùng mình chịu muỗi đốt. Có lẽ thật sự là mình đã nghĩ nhiều.
Tạ Ninh đứng chờ một lúc ở hành lang không xa phòng, đúng lúc gặp mùa mưa, từng giọt nước tí tách tí tách rơi theo mái hiên. Nàng cảm thấy ngực không còn buồn bực như trước, bèn vươn tay ra khỏi mái hiên, đón lấy chút nước mưa.Nước mưa rửa qua đầu ngón tay Tạ Ninh, mang theo chút lạnh lẽo, xua tan cảm giác oi bức trong lòng.
Đột nhiên, một chiếc dù đỏ xông vào tầm mắt nàng. Người cầm dù chính là Lâm phu nhân, người tối nay nói không khỏe, xin phép rời đi sớm để về phòng nghỉ. Lâm phu nhân dẫn theo một tiểu cô nương bước vào sân, bên cạnh không hề có thị nữ hay gã sai vặt đi theo. Tiểu cô nương kia từ đầu đến chân đều mặc đồ đỏ, ngay cả mí mắt, gương mặt và đôi môi cũng được phủ phấn hồng.
Nhìn vô cùng giống… một tiểu quỷ. Lâm phu nhân nhẹ giọng gọi tiểu cô nương, còn khom lưng giúp nàng sửa lại búi tóc nhỏ, trông giống hệt như những mẫu thân hiền từ ôn nhu thường thấy:
“Thanh Nô, đợi thêm chút nữa là có thể gặp phụ thân con rồi.”
Tiểu cô nương không nói gì, chỉ im lặng đứng đó. Thanh Nô... Quá trùng hợp. Hồi nhỏ, Tần Xu cũng gọi Hứa Phù Thanh như thế. Còn phụ thân? Ai mới là phụ thân của tiểu cô nương này? Nghe mà mơ hồ cảm thấy có gì đó sai sai... giống như kiểu đem hài tử đi bán vậy.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT