Dưỡng khí từng chút một bị rút đi, Tạ Ninh không tự chủ được mà hé miệng hô hấp, hai hàm răng va chạm vào nhau, giữa hương Tùng Mộc thoang thoảng còn xen lẫn mùi máu tươi nhàn nhạt.
Cánh tay thiếu niên siết chặt bên hông nàng, càng lúc càng chặt hơn. Như một sợi dây thừng, càng giãy giụa, càng bị trói chặt. Tạ Ninh khó chịu mà vặn vẹo thân mình, lại nghe thấy Hứa Phù Thanh khẽ rên một tiếng, giọng nói mang theo chút nhẫn nhịn:
“Ưm… ha… đừng như vậy.”
Khoảnh khắc này, nàng không dám quay đầu lại. Chưa từng ăn thịt heo, chẳng lẽ còn chưa thấy heo chạy bao giờ sao? Hơn nữa, giọng nói của hắn bây giờ rất kỳ lạ, hoàn toàn khác trước. Nhưng lạ ở chỗ, nó không khó nghe, trái lại, một cách khó hiểu, nó khiến người ta cảm thấy… dễ chịu. Như thể một tiếng cầu xin phát ra khi bị ức hiếp.
Hệ thống máy móc âm không còn vang lên nữa. Điều đó có nghĩa là giá trị hảo cảm không sai, đúng thật là đã tăng lên mười lăm điểm. Sau cơn kinh ngạc, nàng lại không biết nên làm thế nào để thoát khỏi tình huống này, chẳng lẽ cứ tiếp tục duy trì như vậy mãi sao?
Bóng đêm đặc quánh như thể không thể hòa tan, đen kịt mà đè xuống, tựa như đè nặng lên lồng ngực nàng. Tạ Ninh ngước nhìn bầu trời tưởng chừng yên tĩnh, nhưng đầu óc vẫn còn chút tỉnh táo. Nàng biết rõ bọn họ hiện tại không phải ở trong phòng, mà là trên bãi cỏ trong viện. Sự xấu hổ bất giác trào lên.
Nhưng chỉ trong chốc lát, thân thể nàng lại mềm nhũn. Không thể trách nàng được, đối phương theo bản năng mà hôn, từng chút từng chút như tằm ăn lên người nàng, không chỗ nào để trốn tránh. Không được.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT