Dây cột tóc màu đỏ kia giờ đây đang nằm trên cổ tay Hứa Phù Thanh. Tạ Ninh ngồi dậy, chà xát đôi mắt, vô thức quan sát xung quanh. Ứng Như Uyển nằm cách bọn họ vài bước, lồng ngực vẫn còn phập phồng, chứng tỏ nàng vẫn còn sống.
Nhưng Vệ Chi Giới và Thẩm Mặc Ngọc thì lại không thấy đâu, còn căn nhà gỗ phía trước gần như đã cháy thành tro tàn. Ánh mắt Tạ Ninh rơi xuống Hứa Phù Thanh, khuôn mặt hắn vẫn mang theo ý cười nhàn nhạt, nhưng không biết vì sao, nàng lại cảm thấy lòng bàn tay có chút lạnh.
Lúc nhìn thấy ký ức của hắn, dù đang ở bất kỳ trạng thái nào, đôi mắt nàng cũng sẽ có một chút biến hóa vi diệu. Hiện tại không rõ hắn có nhận ra điều gì hay không, nhưng vẫn nên thử dò xét một chút. Nàng nhìn chằm chằm vào hắn, không dám chớp mắt, chậm rãi hỏi:
“Vừa rồi người vén mí mắt ta ra làm gì?”
Tình thế hiện tại, nàng không thể không cẩn thận hơn. Hứa Phù Thanh bỗng nhiên cong khóe môi thành một nụ cười quái dị, nửa khuôn mặt chìm vào bóng tối. Hắn đưa tay gỡ xuống cọng cỏ dại vô tình vướng trên tóc nàng, chậm rãi nói:
“Bởi vì ta cảm thấy đôi mắt ngươi có chút khác với người thường, muốn nhìn kỹ một chút.”
Tim Tạ Ninh khẽ run, cổ họng khô khốc, nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh mà hỏi:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT