Editor : Ổ Nhỏ Của Mây

Mặt trời rực rỡ lên cao, trong viện yên tĩnh không một tiếng động.Sau một tấm mành mỏng, một nữ tử lặng lẽ ngồi trước bàn trang điểm, chậm rãi chải tóc. Gương đồng cũ kỹ, nhuốm màu thời gian, phản chiếu bóng dáng nàng với những đường nét hơi méo mó.

Hứa Phù Thanh không bước vào, chỉ đứng bên ngoài, cách một tấm rèm châu. Bên cạnh hắn, một chậu cảnh nhỏ đặt ngay ngắn, trong đó có một con rắn lặng lẽ bò đi. Từng tiếng “tê tê” vang khẽ, chiếc lưỡi đỏ tươi của nó thỉnh thoảng thò ra rồi rụt lại. Đây là con rắn mà nữ tử ấy nuôi dưỡng, ngày thường được nàng nâng niu như bảo vật. Hứa Phù Thanh đứng yên, ánh mắt không hề dao động.

Ngón tay thon dài của nữ tử khẽ vuốt cây lược gỗ tử, nhẹ nhàng chải qua mái tóc dài buông trước ngực. Làn da nàng vẫn đẹp, nhưng năm tháng không chừa một ai. Khóe mắt sớm đã điểm xuyết vài nếp nhăn mảnh như sợi chỉ.

Con rắn bỗng nhiên bật lên, nhưng chỉ trong chớp mắt, lưỡi kiếm đỏ đã vung lên rồi hạ xuống. Thân rắn lập tức bị chém thành hai đoạn, rơi xuống đất phát ra âm thanh nặng nề, không thể bỏ qua.Nam tử áo đen đứng bên cạnh vẫn bất động, ánh mắt trống rỗng như đã chết, chỉ vì chưa nhận được lệnh từ chủ tử.

Một lát sau, nữ tử buông cây lược gỗ tử trong tay, khẽ nghiêng đầu. Xuyên qua rèm châu đong đưa mơ hồ, nàng nhìn về phía Hứa Phù Thanh.Bóng dáng nàng in trong gương đồng cũ kỹ, dưới ánh sáng ố vàng, đường nét khuôn mặt càng thêm vặn vẹo.

Giọng nàng nhẹ nhàng cất lên, như một làn khói mỏng:

“Có hối hận không?”

Nàng mỉm cười: “Hôm nay đã gặp những đệ tử mới tới rồi chứ?”

Đây là cách nàng giúp hắn có một chữ tự. Theo phong tục, nam tử khi đến tuổi hai mươi sẽ làm lễ trưởng thành và được đặt chữ tự, nhưng Ôm Thiên thư viện xưa nay không quá coi trọng những quy tắc thường thấy trong gia tộc. Hắn mười chín tuổi đã có chữ tự, mà chữ “Hối” chính là do nữ tử này đích thân chọn lựa.

 Hứa Phù Thanh nở nụ cười nhàn nhạt, thanh kiếm trong tay vẫn còn nhỏ máu, từng giọt rơi xuống thảm, loang ra thành những vệt đỏ sẫm. Hắn dường như chẳng hề bận tâm, khóe môi vẫn vương ý cười, thong thả đáp: “Gặp rồi.”

Ánh mắt nữ tử lướt qua thanh kiếm vẫn còn vương máu kia. Nụ cười trên môi nàng không hề giảm sút, tay khẽ cầm lấy một cây trâm tím, lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve, như vô tình hỏi:

“Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, ngươi đã đi đâu? Vì sao mấy ngày rồi mới trở về thư viện?”

Hứa Phù Thanh làn da tái nhợt, nhưng nụ cười lại rực rỡ đến dị thường, giọng nói lạnh nhạt: “Quên rồi.”

Không khí bỗng nhiên trầm xuống trong vài giây. Hắc y nam tử đứng bên cạnh vốn luôn giữ vẻ mặt vô cảm, lúc này lòng bàn tay đã dần dần rịn mồ hôi lạnh, từng giọt men theo sống lưng chảy xuống, thấm ướt lớp áo mỏng. Hắn vẫn cúi đầu, không dám nhìn thẳng. Quên ư? Rõ ràng là nói dối. Nụ cười trên môi nữ tử thoáng khựng lại, nhưng rất nhanh liền trở về như cũ.

“Thôi vậy tuỳ ngươi.”

Nàng thu lại cây trâm, phất tay áo như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.

“Ngươi lui xuống nghỉ ngơi đi. Đúng rồi, lần đầu tiên ngươi dẫn dắt đệ tử mới nhập môn, chắc hẳn sẽ rất thú vị.”

Nàng khẽ cười, ánh mắt sâu xa.

“Cũng không biết cuối cùng sẽ còn lại bao nhiêu người.”

Mỗi vị phu tử trong Ôm Thiên thư viện đều phụ trách mười lăm đệ tử. Hứa Phù Thanh chỉ khẽ cười, không đáp. Nữ tử dường như cũng chẳng mấy bận tâm, thu hồi ánh mắt, lần nữa nhìn vào gương đồng, tỉ mỉ quan sát từng đường nét trên gương mặt mình. 

Thời gian thấm thoắt trôi qua, chớp mắt đã hơn mười năm. Nàng khẽ nhắm mắt, vẫy tay ra hiệu cho hắn lui xuống. Vừa bước ra khỏi phòng, Hứa Phù Thanh liền nghe thấy một tiếng rên đau đớn bị đè nén. Nhưng hắn không hề dừng lại, sắc mặt vẫn thản nhiên, thẳng bước trở về nơi ở của mình.
 

*

Ở một góc sân trong khu tẩm xá dành cho đệ tử, Tạ Ninh dùng sức kéo dây giếng, múc lên một thùng nước trong veo. Nàng ngồi bệt xuống bệ đá cạnh tường, cầm gáo múc nước, uống vài ngụm lớn. Nước giếng mát lạnh chảy qua khoang miệng xuống cổ họng, xua đi phần nào cơn nóng bức.

 Ứng Như Uyển sau khi dọn dẹp phòng xong cũng bước ra, đón lấy chiếc gáo từ tay nàng, uống một hơi thật dài. Đến khi không còn giọt nào, nàng tùy tiện ném lại vào thùng nước. Thực ra, những người mới đến Ôm Thiên thư viện ban đầu đều không biết nơi này thực chất là đâu. Chỉ sau vài ngày ở lại, họ mới dần nhận ra bộ mặt thật của nó. Bề ngoài, thư viện này chẳng khác gì những nơi dạy học bình thường, nhưng phía sau lại là một thế giới vô cùng phức tạp.

Dù vậy, gần như không ai lựa chọn rời đi. Bởi vì khi bước vào đây, họ đều đã ký khế ước bán thân. Điều kiện tuyển chọn của Ôm Thiên thư viện rất đặc biệt, tất cả đệ tử đều là những kẻ bơ vơ, không thân thích, nghèo khổ cùng đường, từng chịu đủ mọi ức hiếp trên đời. Bọn họ không còn nơi nào để đi, ở lại đây ít nhất có thể no bụng, có quần áo để mặc. Chỉ là… thế gian này không có bữa ăn nào miễn phí, mọi thứ đều phải đánh đổi. 

Ứng Như Uyển chống hai tay ra sau, ngẩng đầu nhìn bầu trời, nheo mắt hỏi: “Tạ Ninh, vì sao cô không rời đi?” Tạ Ninh hơi nhướn mày, ánh mắt lướt qua những nhánh cỏ đuôi chó mọc bên giếng nước. Nàng khom lưng nhổ một cọng, ngậm ở khóe miệng, rồi nghiêng người tới gần, cười khẽ cọ vào má Ứng Như Uyển.

“Ta thấy nơi này vẫn tốt hơn bên ngoài. Còn cô?” Tạ Ninh vừa cắn cỏ, vừa lười biếng hỏi, giọng nói có chút không rõ ràng.

Ứng Như Uyển nghiêng đầu, cọng cỏ đuôi chó lướt nhẹ qua môi nàng, khiến nàng cũng bật cười. Má lúm đồng tiền thoáng hiện, nàng vươn tay giật lấy cọng cỏ, rồi trêu ngược lại Tạ Ninh.

“Ta à, ta đến để tìm người.”

Ứng Như Uyển đến đây để tìm ân nhân thuở nhỏ của mình. Nàng nghe ngóng mãi mới biết được hắn đang ở Ôm Thiên thư viện, nhưng đã quá lâu rồi, dung mạo đối phương thế nào nàng không còn nhớ rõ, chỉ mơ hồ nhớ trên ngực hắn có một nốt ruồi son. 

Nếu năm đó sau khi chia xa, hắn đã vào thư viện này, thì đến nay cũng đã bảy năm rồi. Một nơi như thế không biết hắn có thay đổi gì không.Cũng không biết, hắn có còn sống hay không. Tạ Ninh nhìn chăm chú vào Ứng Như Uyển, mím môi, định nói gì đó nhưng lại chẳng biết nên nói thế nào. Cuối cùng, nàng dứt khoát rút thêm một nhánh cỏ đuôi chó, dùng ngón tay xoay xoay đùa nghịch.

Người không có bản lĩnh ở Ôm Thiên thư viện sớm muộn gì cũng bỏ mạng. Mà dù có giỏi giang đến đâu, cũng chưa chắc có thể sống sót lâu dài, bởi vì những gì họ phải đối mặt vừa rắc rối vừa nguy hiểm.

Mạng người ở đây chẳng khác nào cỏ rác.nNhưng vì đã đọc qua quyển sách này, nàng biết rõ bất kể là ai cũng không thể bình yên vô sự rời khỏi Ôm Thiên thư viện.

Chưởng giáo có vẻ như cho bọn họ quyền tự do lựa chọn, nhưng thực tế, chưa kịp xuống núi thì đã bị diệt khẩu mà người ra tay chính là vị phu tử phụ trách dạy dỗ họ.

Dù có may mắn rời đi được, kết cục vẫn là một chữ “chết”. Tạ Ninh âm thầm cảm thán sự hiểm độc của nơi này, rồi lặng lẽ tính toán trong đầu, từ bây giờ đến khi nam chính của tiểu thuyết, Vệ Chi Giới, quay lại Ôm Thiên thư viện còn một tháng. Nàng chỉ có thể nỗ lực sống sót đến lúc đó, mới có thể tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ mà hệ thống giao cho. Mặt trời trên cao ngày một nóng hơn.

Tạ Ninh không muốn suy nghĩ thêm những chuyện linh tinh rối loạn nữa. Nàng tùy tiện lau mấy giọt mồ hôi trên mặt, đứng dậy, ném cọng cỏ đuôi chó xuống, rồi kéo lấy cánh tay Ứng Như Uyển, không nắm tay nàng.

“Về phòng thôi.”

“Được.”

Đến gần giờ cơm tối, Tạ Ninh và Ứng Như Uyển mới từ trong phòng bước ra. Ứng Như Uyển thêu một chiếc túi nhỏ, còn Tạ Ninh thì ngủ một giấc thật ngon, đối với nàng, ăn no ngủ đủ vẫn là quan trọng nhất. Giờ cơm tối, trong kỹ viện đã có không ít người. Hai người tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống, lặng lẽ ăn phần cơm của mình.

Kỹ viện được chia làm hai bên, một bên dành cho các phu tử, một bên dành cho đệ tử. Bàn dài ghế dài, tất cả đều ngồi đối diện nhau. Tạ Ninh lặng lẽ quan sát, phát hiện những vị phu tử và các đệ tử lâu năm của Ôm Thiên thư viện đều có vẻ mặt lãnh đạm, như thể không hề có cảm xúc, trông chẳng khác gì những khúc gỗ vô tri.

 Bầu không khí trong kỹ viện căng thẳng đến mức ngột ngạt. Những tân đệ tử mới tới chẳng ai dám hó hé gì, chỉ cúi đầu vùi mặt vào bát cơm.

Tạ Ninh nhún vai, xem như không thấy, rồi gắp một miếng thịt đặt vào bát Ứng Như Uyển, ghé sát tai nàng, thì thầm: “Cái này ngon lắm.”

Ứng Như Uyển khẽ cười đáp lại.

*

Hôm sau, trời còn chưa sáng, phần lớn các đệ tử vẫn còn say ngủ, Tạ Ninh đã phải đến sau núi quét dọn bậc thềm đá. Hôm nay đến lượt nàng. Bậc thềm kéo dài hàng trăm bậc, hai bên trồng không ít cây lớn, lá rụng đầy đất, quét dọn cũng chẳng dễ dàng gì. Thật ra, nơi này vốn dĩ chẳng có mấy người lui tới, nàng không hiểu vì sao lại phải giữ sạch sẽ đến vậy. Mỗi lần quét xong, gió thổi qua, lá cây lại rơi xuống lả tả.

“……”Nàng thật sự chỉ muốn quay về ngủ tiếp.

Từ xa, tiếng nước suối róc rách vang lên, mặt trời dần ló rạng, những tầng mây lững lờ trôi dưới ánh sáng mờ ảo. Tạ Ninh miễn cưỡng tiếp tục quét dọn, nhưng rồi cũng dần nghiêm túc hơn.Bỗng nhiên, một bóng người lao vụt qua trước mặt nàng, mang theo một cơn gió mạnh. Đống lá mà nàng vừa cực khổ quét gọn giờ bị thổi tung tán loạn, lả tả trôi xuống tận bậc thềm phía dưới. Tạ Ninh thoáng chốc cứng đờ, khóe miệng giật giật, chậm rãi ngẩng đầu lên.

Kẻ dẫm loạn đống lá cây chính là một nam tử có diện mạo khá tuấn tú. Trên người hắn vẫn mặc bộ xiêm y thống nhất của Ôm Thiên thư viện, nhưng trên vai lại mang một tay nải nặng trĩu, trông như đang chuẩn bị rời đi. Tạ Ninh khựng lại giữa động tác quét lá, không nhịn được lên tiếng: 

“Ngươi định đi đâu?” Nam tử siết chặt dây tay nải, khuôn mặt mang theo chút vui mừng, đáp: “Ta sắp rời khỏi nơi này. Ta đã nói chuyện với chưởng giáo, nàng đã đồng ý.” 

Chưởng giáo dặn hắn rằng, nếu muốn rời đi, phải chọn thời điểm sáng sớm hoặc tối muộn, lặng lẽ đi theo con đường nhỏ sau núi, tránh kinh động quá nhiều người. Nhưng con đường ấy lại quá âm u và đáng sợ, hắn không muốn đi theo lời dặn, bèn lén chuyển hướng đến bậc thềm đá sau núi và rồi tình cờ gặp được Tạ Ninh.

Dù sao chỉ cần có thể rời đi là tốt rồi. Trong tay nải của hắn chứa không ít vàng bạc, ngọc khí trộm được từ Ôm Thiên thư viện. Chỉ cần ra khỏi nơi này, hắn sẽ không phải lo chuyện ăn uống, lại càng không cần chịu sự trói buộc. Khế bán thân? Chưởng giáo đêm qua đã sai người trả lại. 

Vốn dĩ, hắn đến Ôm Thiên thư viện cũng không phải với mục đích thuần khiết gì, chỉ muốn tìm một chỗ trú tạm. Không ngờ nơi này lại hoàn toàn khác với những thư viện thông thường. Mà cũng phải thôi, nếu chỉ là thư viện bình thường, sao có thể không thu học phí? Nhưng những điều đó chẳng còn liên quan đến hắn nữa. 

Ra ngoài rồi, hắn nhất định phải khiến những kẻ từng xem thường mình phải cúi đầu, phải giẫm lên bọn họ mà cười ngạo nghễ. Tạ Ninh ném cây chổi xuống, đưa tay định giữ hắn lại. Một khi bước ra khỏi Ôm Thiên thư viện dù chỉ nửa bước, hắn chắc chắn không thể toàn mạng. Sau lưng hắn, tuyệt đối có người đang theo dõi. Còn chưa kịp chạm vào đối phương, khóe mắt Tạ Ninh thoáng nhìn thấy một vạt áo trắng lướt qua. Một nam tử xa lạ chậm rãi bước đến. Kiếm tuệ của hắn là màu trắng, thuần khiết và thanh nhã.

“Phu tử?”

Nam tử định rời đi thử gọi một tiếng, vẻ mặt có phần nghi hoặc, dường như không hiểu vì sao đối phương lại xuất hiện ở đây. Người được gọi là “phu tử” tên Thẩm Mặc Ngọc. Hắn khẽ nâng mí mắt, ánh mắt đầu tiên rơi xuống nam tử kia, sau đó dời đến người Tạ Ninh. Kiếm rút ra nhanh như chớp, lưỡi kiếm lướt qua cổ họng nam tử chỉ trong chớp mắt.

 Máu tươi bắn tung tóe, rơi cả lên mặt nàng. Lá rụng xoay tròn đáp xuống, còn nam tử kia thì đổ gục. Tay nải từ vai hắn rơi xuống bậc thềm, kim khí, ngọc khí bên trong lăn lóc trên mặt đất. Tạ Ninh đứng chết trân, tay còn giơ giữa không trung.

Xui xẻo thật, sao nàng lại đụng phải chuyện này chứ

Dù rằng Tạ Ninh luôn thích xem tiểu thuyết kinh dị, tang thi hay những câu chuyện về kẻ giết người biến thái, nhưng khi tận mắt chứng kiến cảnh tượng đẫm máu thế này, chân nàng vẫn có chút mềm nhũn. Chỉ có thể tự nhủ với bản thân: Bình tĩnh! Bình tĩnh! Bình tĩnh! 

Không bao lâu sau, vài người từ đâu xuất hiện, nhanh chóng mang thi thể đi, rồi dọn sạch vết máu loang trên bậc thềm cùng những món kim khí, ngọc khí vương vãi. Thẩm Mặc Ngọc bước lên bậc thang, đôi giày trắng lướt qua vệt máu. Tương phản với khung cảnh tanh nồng, bộ y phục trắng của hắn vẫn tinh khiết không chút vấy bẩn, tựa như máu không thể chạm đến người hắn. Khi đi ngang qua Tạ Ninh, hắn dừng lại thoáng chốc, liếc nhìn nàng một cái. Môi mỏng khẽ động, giọng nói lạnh nhạt vang lên:

“Chuyện hôm nay, nếu ngươi dám hé răng nửa lời, kết cục sẽ giống hắn.”

Mặc dù những tân đệ tử sau này cũng sẽ sớm đối mặt với sự thật tàn khốc, nhưng chuyện đó không phải do nàng nói ra. Ôm Thiên thư viện có quy củ riêng. Huống hồ, chưởng giáo lại rất thích nhìn thấy cảnh bọn họ bị đẩy lên tận mây xanh rồi lại rơi xuống vực sâu hoảng loạn, sợ hãi, bất lực, van xin, cuối cùng là khuất phục. 

Nhưng phu tử của Ôm Thiên thư viện có trí nhớ siêu phàm, chỉ cần gặp vài lần là có thể ghi nhớ đại khái dung mạo của từng đệ tử mình phụ trách. Mà Thẩm Mặc Ngọc lại chính là một trong những phu tử chịu trách nhiệm hướng dẫn nhóm tân đệ tử mới đến gần đây. Vấn đề là nàng không phải đệ tử của hắn. Dáng dấp của nàng rất linh động. Khuôn mặt trứng ngỗng, đôi mắt trong trẻo, thần thái rạng rỡ. Giữa chân mày còn có một vết bớt nhỏ màu hồng nhạt, tựa như đóa hoa điền thanh nhã, thoáng thêm vài phần đặc biệt.

Có lẽ vì tiện cho việc quét dọn, nàng hơi xắn tay áo lên, không quá để tâm đến tiểu tiết, vạt áo vô thức buông lỏng nơi cổ tay, có đoạn còn trễ xuống. Thẩm Mặc Ngọc thu lại ánh mắt. Nàng là đệ tử của ai, hắn thực ra cũng chẳng mấy hứng thú.

“Trở về đi, nơi này không cần ngươi.”

Tạ Ninh vội vàng nhặt lấy cái chổi, vén làn váy, lập tức hướng lên bậc thềm mà chạy bảo toàn mạng sống quan trọng hơn hết. Thế nhưng, nàng còn chưa kịp chạy xa, sau lưng đã vang lên một giọng nói thanh lãnh, cung kính chào hỏi:

“Hứa công tử.”

Giữa các phu tử trong thư viện, thường xưng hô với nhau bằng danh hiệu công tử.

Hứa Phù Thanh có thói quen nghỉ ngơi trên cây, hơn nữa vị trí mỗi lần đều không cố định. Phần lớn các phu tử trong Ôm Thiên Thư Viện đều biết điều này, nên khi Thẩm Mặc Ngọc nhìn thấy hắn cũng không lấy làm kinh ngạc, chỉ thong dong chào hỏi. 

Những người đang khiêng thi thể cũng ngừng bước chân. Lúc này, Tạ Ninh không thể không quay đầu lại, căng da đầu nhìn về phía bọn họ, đành phải hô lên một tiếng chào. Dù sao ở nơi này, đệ tử gặp phu tử há có thể làm như không thấy? Hứa Phù Thanh từ trên cây nhảy xuống, chậm rãi bước đến bên thi thể. Hai nam tử khiêng xác liếc nhìn nhau, trong khi Thẩm Mặc Ngọc chỉ hơi nhíu mày. 

Đôi mắt màu hổ phách của Hứa Phù Thanh trong sáng như suối nước, ngón tay thon dài nhẹ nhàng phủ lên khuôn mặt trắng bệch của nam tử. Hắn lặng lẽ quan sát trong chốc lát, sau đó dịu dàng khép lại đôi mắt vô thần của kẻ đã chết.

Tại sao chứ? Người muốn rời đi lại không phải là đệ tử của hắn.

Đáng tiếc. Hứa Phù Thanh chậm rãi thu tay lại, ánh mắt khẽ nâng lên. Tạ Ninh đứng tại chỗ, lòng bàn chân ngứa ngáy như muốn bỏ chạy, ngón tay siết chặt cái chổi rồi lại nới lỏng, lặp đi lặp lại, chỉ muốn nhanh chóng quay về tẩm xá. 

Trên tay Hứa Phù Thanh vẫn còn vương chút máu, mùi tanh nhàn nhạt, trong lòng bàn tay còn một viên kẹo bọc giấy đã dính bẩn, không thể may mắn thoát khỏi. Yết hầu hắn khẽ lăn, nuốt xuống vị ngọt còn sót lại trong miệng. Đột nhiên, hắn giơ tay, vẫy vẫy về phía nàng.

“Ngươi, lại đây.”

Hắn nhìn nàng, nụ cười ôn tồn, nhã nhặn mà lễ độ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play