Một giọt nước mắt lặng lẽ lăn dài từ khóe mắt Tạ Ninh, tí tách rơi xuống lan can sơn đỏ. Mỗi khi hồi tưởng lại những ký ức đó, nàng đều có thể cảm nhận rõ ràng cảm xúc của đối phương, nỗi sợ hãi tột cùng xen lẫn sự bất lực đầy thống khổ của An Phủ công tử, hay nỗi oán hận vô biên của vị chưởng giáo trước đó. Hứa Phù Thanh chăm chú nhìn nàng, không chớp mắt. Tại sao lại khóc? Chỉ vì hắn vừa khẽ gõ vào tay nàng một cái thôi sao? Ý nghĩ ấy khiến hắn như bừng tỉnh.
Tạ Ninh quay lưng về phía những người khác, chỉ có hắn là có thể nhìn thấy gương mặt nàng rõ ràng. Một giọt nước mắt chảy dài, để lại trên làn da nàng một vệt nước nhạt nhòa. Chóp mũi và đuôi mắt nàng hơi ửng hồng, hàng mi dài đen nhánh thấm ướt, vài sợi dính vào nhau, càng làm tôn lên vẻ mong manh. Hai người lặng lẽ đối diện trong chốc lát.
“Ngươi… ngươi là ai?” An Phủ công tử như dần lấy lại chút lý trí, lắp bắp hỏi.
Thanh âm ấy khiến Tạ Ninh bừng tỉnh. Nhận ra mình đang rơi lệ, nàng liền đưa tay định lau đi. Nhưng trước khi kịp chạm vào, một ngón tay lạnh lẽo đã nhẹ nhàng áp lên, chậm rãi lau đi từng vệt nước mắt. Nơi những ngón tay ấy lướt qua, dường như để lại một cảm giác tê dại khó tả. Thiếu niên đứng lặng ở mũi thuyền, dưới chân hắn là An Phủ công tử đang run rẩy không ngừng.
“Ngươi ở khóc cái gì?” Hắn xem nàng.
Hứa Phù Thanh hơi nghiêng người về phía trước, khuỷu tay lười biếng tựa lên lan can. Xiêm y đỏ ôm lấy thân hình hắn, khẽ phác họa đường nét vòng eo. Hắn cười một cách kỳ lạ, giọng điệu vừa như thương tiếc, vừa ôn nhu hỏi:
“Rất đau sao?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play