Tôi quyết định áp dụng chiến thuật "Đường Tăng*".
Mỗi ngày đều nhắc chuyện từ chức với Cố Niệm Trần, cho đến khi nào hắn bị tôi làm phiền đến mức phải nhượng bộ mới thôi.
“Hoàng thượng, nô tài muốn từ...”
“Từ công công, hôm nay ở lại ngủ cùng trẫm đi.”
Giọng nói trầm ấm pha chút từ tính của hắn giống như móng vuốt mèo con, nhẹ nhàng cào vào tim tôi.
Đây là kiểu ”đọc mà trả lời bâng quơ” à?
Ngước mắt lên, tôi thấy hắn nghiêng người dựa vào ghế, ánh mắt chăm chú nhìn tôi.
“Hoàng thượng, chuyện này không phù hợp lắm đâu?”
Khuôn mặt tôi lộ rõ vẻ kháng cự.
Dù sao, ngủ cùng thì tính phí riêng cơ mà.
Hắn khẽ bật cười một tiếng, tôi lập tức hiểu ngay là do mình nghĩ quá nhiều rồi.
Thì ra "ngủ cùng" theo ý hắn là: Hắn ngủ, còn tôi đứng cạnh hầu hạ.
Đúng là đồ thất đức.
Nhìn hắn dần dần thở đều, tôi nhẹ nhàng di chuyển, định lẻn về phòng mình nghỉ ngơi.
Nhưng một cánh tay mạnh mẽ bất ngờ ôm lấy eo tôi, kéo cả người tôi ngã vào lòng hắn.
Lọt vào mắt tôi là khuôn mặt tuấn tú của hắn.
Thật sự là quá đẹp, từng chi tiết đều như khắc sâu vào tim tôi.
Có tiền lại có quyền…
Nếu bị ép buộc chút cũng không phải không được.
Hệ thống lập tức ngăn cản tôi với giọng nóu đầy cương quyết:
[Từ Tiêu Tiêu, mau dẹp ngay mấy cái suy nghĩ đen tối đó đi. Đừng quên giao ước của chúng ta: Ánh nắng, bãi biển, sóng biển, và xương rồng!]
Tôi khóc lóc: “Hệ thống đại nhân, nhưng bây giờ ta không từ chức được!”
[Không từ chức được thì có liên quan gì đến việc ngươi muốn ngủ với hắn chứ?]
Một câu hỏi khiến tôi câm nín, chỉ biết tiếp tục khóc lóc.
Quả nhiên, chưa khóc được bao lâu, hệ thống đã mềm lòng.
[Từ Tiêu Tiêu, đừng khóc nữa, nhìn xấu chết đi được. Mọi việc đã có ta lo.]
Đúng là vẫn phải trông cậy vào hệ thống.
Không biết vì mùi long diên hương trên người Cố Niệm Trần có tác dụng ru ngủ, hay do tôi thực sự quá mệt, cuối cùng quên mất cả lễ nghi vua tôi, nằm ngay bên cạnh hắn mà ngủ thiếp đi.
Chỉ cảm thấy cổ mình vừa nóng vừa ngứa.
Trong mơ, tôi lờ mờ nghe thấy giọng nói dịu dàng của Cố Niệm Trần thì thầm bên tai: “Từ Tiêu Tiêu, trẫm sẽ không bao giờ để ngươi rời đi.”
Khi tỉnh dậy, Cố Niệm Trần thấy tôi vẫn đứng cạnh giường, ánh mắt không tỏ vẻ nghi ngờ gì.
Chỉ là khi ánh mắt dừng lại ở cổ tôi, trong mắt hắn thoáng qua một tia tối tăm khó hiểu.
Về tới phòng, tôi soi gương mới phát hiện trên cổ mình đỏ một mảng lớn.
“Ôi trời, lạ thật, mùa đông cũng có muỗi sao?”
“Lại còn là loại muỗi biết xem xét địa vị.”
“Chỉ chăm chăm đốt một thái giám như tôi.”