Sau khi biết tôi đã khỏi bệnh, Cố Niệm Trần lập tức bắt tôi quay lại làm việc.
Thực ra, tôi từng thử bỏ trốn, nhưng vừa khỏi bệnh thì bên cạnh đã có thị vệ mang đao của hắn canh giữ suốt ngày đêm.
Tình cảnh hiện tại là: Chết cũng không chết được, mà trốn cũng không xong.
Chiếc não bé tí vốn chẳng thông minh của tôi giờ đây lại vì không nghĩ ra cách từ chức nào mới càng trở nên mờ mịt, ánh mắt cũng mất đi tia sáng.
Trái lại, tinh thần Cố Niệm Trần lại rất phấn chấn, bảo tôi hầu hạ hắn cởi long bào.
Theo từng lớp y phục rơi xuống chầm chậm…
Đôi mắt tôi bỗng sáng bừng trở lại.
Nhìn vào tấm lưng rộng lớn và cơ bắp rắn rỏi của hắn khiến tôi không khỏi cảm thấy huyết khí dâng trào.
Đúng là một cái tủ lạnh hai cánh xịn sò.
Tôi lập tức nhìn trước ngó sau, trong lòng lẩm bẩm:
[Mắt của tôi ơi, không phải ngươi thích ngắm sao? Vậy ta phạt ngươi lần này nhìn cho đã luôn đi!]
Cuối cùng cũng nghiến răng nghiến lợi giúp hắn thay xong y phục.
Nhưng Cố Niệm Trần lại nhìn tôi, vẻ mặt đầy lo lắng: “Từ công công, mũi của ngươi...”
Tôi không để tâm, tiện tay lau máu mũi: “Trời nóng quá, nô tài bị nhiệt thôi ạ.”
Cố Niệm Trần nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi tuyết rơi đầy trời như lông ngỗng, rồi liếc nhìn tôi với ánh mắt chứa đầy trêu chọc.
Càng vào những lúc lúng túng thế này, càng phải bình tĩnh.
Tôi lập tức giơ một ngón tay giữa về phía hắn.
“Từ công công, ý ngươi là gì?”
“Trong làng của nô tài, đây là cách bày tỏ thiện cảm với người mình thích.”
Cố Niệm Trần học rất nhanh, liền giơ trả ta hai ngón tay giữa.
Tôi: “...”