“Giang Minh Nguyệt, em xem tôi là gì hả?” Trong giọng Tạ Tri Tụng mang theo sự tức giận kìm nén.
Giang Minh Nguyệt cầm miếng mút trang điểm, chăm chú nhìn mặt mình trong gương, vỗ nhẹ lớp nền lên da, trả lời qua loa: “Anh còn hỏi tôi xem anh là gì? Tất nhiên là chồng tôi rồi, nếu không thì tôi tốn bao nhiêu công sức với anh để có con làm gì?”
Giọng Tạ Tri Tụng lạnh đi: “Em tốn công sức muốn có con với tôi, chẳng qua vì Giang gia cần ngườ thừa kế. Mấy năm nay, mỗi lần em gọi tôi tới, không phải đều vì chuyện sinh con sao? Em tự hỏi lòng mình đi, em có thật sự đối xử với tôi như một người chồng chưa?”
Giang Minh Nguyệt nhíu mày, dời ánh mắt khỏi gương nhìn thẳng anh: “Vậy tôi phải làm sao mới được xem là đối xử với anh như một người chồng? Tôi biết rõ anh không thích tôi, bị gia đình ép mới cưới, trước mặt bạn bè cũng chẳng kiêng dè gì mà nói thẳng sẽ không bao giờ yêu tôi. Anh còn muốn tôi chủ động lấy lòng, mặt dày theo đuổi anh, dịu dàng săn sóc anh với cả tấm lòng yêu thương à?”
Tạ Tri Tụng nói: “Khi đó chúng ta mới chỉ gặp nhau một lần.”
Giọng Giang Minh Nguyệt vẫn lạnh nhạt như trước: “Dù là vì lý do gì thì lời cũng do anh nói, sự chán ghét và bất mãn của anh dành cho tôi cũng là thật. Tôi hiểu rõ, với một người như anh – thiếu gia hào môn, phải ở rể nhà tôi là chuyện mất mặt, con lại còn phải theo họ tôi, anh thấy tổn thương lòng tự tôn, nên anh chẳng hề mong muốn có con.”
Tạ Tri Tụng khẽ đáp: “Tôi không phải không muốn có con.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT