Nàng có thể nghĩ đến, Yến Hành Tịch cũng có thể nghĩ đến. Khí áp quanh thân hắn dường như thấp xuống, Liễm Kính cảm nhận được chủ nhân đang tức giận và bất an nên cũng xao động.
Nụ cười ôn hòa trên gương mặt thanh niên khựng lại, đáy mắt lạnh băng. Ở nơi không ai chú ý, trong đôi mắt đen nhánh lóe lên tia tối tăm.
Hắn nhẹ giọng nói: "Tư cô nương, xem ra bọn họ là nhắm vào ngươi mà đến rồi."
Tư Lê đương nhiên hiểu rõ. Nàng cũng không thấy sợ hãi, thực tế mà nói, từ lâu nàng đã chẳng còn biết thế nào là sợ hãi nữa.
Nhưng có một điều nàng không hiểu, vì sao ma tu lại muốn bắt tu sĩ của Thanh Tiêu Kiếm Tông?
Yến Hành Tịch nói là lần theo dấu vết ma khí tìm đến nơi này, mà nàng cũng đến vì ma khí, chứng tỏ kẻ trói đệ tử Thanh Tiêu Kiếm Tông và kẻ bắt Khánh Nhi có lẽ là cùng một nhóm.
Nhưng tại sao bắt đệ tử Thanh Tiêu Kiếm Tông xong còn muốn bắt nàng? Nàng và những đệ tử đó có điểm gì tương đồng sao?
Tư Lê trầm mặc trong chốc lát, lại nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng vang lên bên tai:
"Tư cô nương không cần lo lắng. Chuyện của ma tu cũng là nhiệm vụ của tại hạ, ta sẽ cùng cô nương điều tra rõ ràng việc này."
Tư Lê cười nhạt: "…… Ngươi đúng là người kỳ quái."
"Quá khen."
Tư Lê: "……"
Nếu có thể, nàng thà tự mình đi đối mặt với bọn ma tu để tra xét việc này.
Ai lại muốn làm cộng sự với kẻ biến thái như Yến Hành Tịch chứ!
Nàng không rõ Yến Hành Tịch rốt cuộc ôm tâm tư gì khi ở bên cạnh nàng, hiện tại hắn còn hoài nghi nàng hay không? Nhưng năm đó, nàng đã dứt khoát vứt bỏ hắn.
Hắn là kẻ cố chấp như vậy, nếu nhận ra nàng, biết được nàng từng chết giả, rồi lại lần nữa vứt bỏ hắn, thậm chí suốt ba trăm năm…
Tư Lê phảng phất như thấy chính mình bị hắn bóp cổ treo lơ lửng trên Đông Hải.
Dưới chân là từng đợt sóng dữ cuộn trào, trước mắt là nụ cười hờ hững của Yến Hành Tịch.
Hắn hơi nghiêng đầu, ánh mắt vô tư thuần khiết.
Nhưng giây tiếp theo, hắn buông tay.
Nàng nháy mắt rơi vào lòng biển sâu.
Hắn nhướng mày, thản nhiên nói: “Sư tỷ, thất lễ, trượt tay rồi.”
Dòng suy nghĩ của nàng như con ngựa hoang lao nhanh, càng nghĩ càng thái quá, cho đến khi thanh niên bên cạnh nhận ra nàng đang thất thần.
“Cô nương?”
Sự yên tĩnh trong không gian bị giọng nói của Yến Hành Tịch phá vỡ.
Tư Lê giật mình lấy lại tinh thần, vội lắc đầu xua tan những tưởng tượng viển vông trong đầu, rồi nhanh chóng tránh xa Yến Hành Tịch.
“Thần hồn của Khánh Nhi vẫn hoàn chỉnh, tạm thời không có gì đáng lo. Nếu mục tiêu của bọn chúng là ta, trước khi bắt được ta, nhất định sẽ không động đến Khánh Nhi. Giang Dương huyện hoang vắng, khó tìm chỗ nghỉ chân, ta đi trước tìm nơi dừng chân.”
Dưới ánh mặt trời, bóng dáng thiếu nữ thanh mảnh lướt đi, tà váy khẽ lay động theo từng bước chân vội vã, phác họa nên một đường viền mờ ảo trong ánh bình minh. Bóng dáng nàng dần chồng lên hình ảnh một nữ tử áo đỏ trong ký ức.
Hàng mi dài của Yến Hành Tịch khẽ rũ xuống, che giấu tia cảm xúc thoáng qua trong đáy mắt. Hắn lặng lẽ đứng yên tại chỗ, đến khi cơn đau nhói truyền đến từ thần hồn mới khiến hắn bừng tỉnh.
Lúc này, Tư Lê đã cách hắn trăm thước, thân ảnh dần khuất sau góc đường.
Hắn phớt lờ cơn đau âm ỉ trong thần hồn, lặng lẽ bước theo hướng nàng vừa rời đi.
Tư Lê tìm kiếm khách quanh đây, nhưng gần như lục tung cả Giang Dương huyện mới kiếm được một nơi có vẻ tạm chấp nhận được.
Đêm xuống, gió lạnh lùa qua, ánh trăng tròn treo lơ lửng giữa bầu trời.
Cửa sổ vẫn chưa đóng chặt, gió đêm len qua khe hở ùa vào phòng. Tư Lê ngồi ngay ngắn trên giường, mái tóc đen trước trán khẽ tung bay theo từng đợt gió lướt qua.
Có lẽ vì chạm mặt Yến Hành Tịch, đêm nay nàng hiếm khi lại mơ về quá khứ.
Khi ấy là năm thứ hai nàng quen biết Yến Hành Tịch, cũng là năm thứ hai nàng xuyên vào quyển sách này.
Lần ấy, Yến Hành Tịch bị thương nặng trong một trận chiến với yêu thú. Vai và cổ hắn bị răng nanh xuyên thủng, nọc độc xâm nhập vào cơ thể, dần dần ăn mòn ngũ tạng lục phủ.
Hắn nằm trên giường thoi thóp, sinh tử khó lường. Khi ấy, hắn chỉ là một ngoại môn đệ tử thân phận thấp kém, bị người đời khinh miệt. Trong lúc tất cả mọi người đều muốn từ bỏ hắn, chỉ có một mình Tư Lê liều mạng trèo lên Thương Ngô Sơn, từ dưới mõm hỏa phượng mang về bảy đóa Hà Liên để giải độc cho hắn.
Lần đó, nàng suýt mất nửa cái mạng, nhờ có đan dược trong tông môn kéo dài hơi tàn, mãi đến hơn một tháng sau mới thoát khỏi cơn nguy kịch.
Vừa tỉnh lại, nàng chưa kịp lo cho bản thân, lập tức tìm cách giúp Yến Hành Tịch khôi phục căn cơ. Nàng dùng chính máu của mình luyện thuốc, ngày đêm miệt mài suốt bảy ngày, sau đó giấu nhẹm đi, vui vẻ đưa thuốc cho hắn.
Biết Yến Hành Tịch có tính sạch sẽ, nàng cố tình không nhắc đến chuyện đó là huyết dược, chỉ nói mình đã hái được dược liệu quý hiếm từ lâu.
Nhưng hắn đã làm gì đây?
Hắn cười lạnh, hất thẳng chén thuốc đi.
Nước thuốc nóng bỏng bắn lên mu bàn tay nàng, làn da trắng nõn lập tức nổi bọng nước đỏ ửng, trông vô cùng chói mắt.
Dường như trong thoáng chốc, Yến Hành Tịch có chút sững sờ. Môi hắn mấp máy, như muốn nói gì đó, thậm chí còn giơ tay định chạm vào nàng. Nhưng cuối cùng, hắn vẫn nuốt lời vào trong, bàn tay đang giơ lên cũng lặng lẽ thu lại.
Hắn quay đầu, không buồn nhìn nàng, giọng nói khàn khàn mà lạnh lẽo:
“Đừng tới gần ta. Đừng làm phiền ta.”
Khi đó, Tư Lê không rõ là bàn tay bị phỏng đau, hay vết thương trong lòng còn đau hơn. Chỉ biết rằng, nàng như bị ném vào băng thiên tuyết địa, cả người lạnh lẽo đến thấu xương.
Hốc mắt nàng hơi nóng lên. Nhưng cuối cùng, nàng vẫn im lặng nhặt từng mảnh vỡ trên mặt đất, dọn dẹp sạch sẽ rồi lặng lẽ rời khỏi căn phòng.
Hiện tại, gió đêm hiu hắt, vạn vật chìm trong tịch mịch. Căn phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe được cả hơi thở.
Tư Lê bỗng nhiên mở bừng mắt.
Xung quanh vẫn là một mảnh tĩnh lặng. Ánh mắt nàng mờ mịt lướt qua chiếc bình hoa trên bàn. Có lẽ vì đã để quá lâu, cành mai bên trong đã khô héo, những cánh hoa rụng vương vãi trên mặt bàn. Một làn gió lùa qua khe cửa, cuốn theo cánh hoa mỏng manh bay lên.
Lại mơ thấy Yến Hành Tịch…
Tư Lê khẽ đặt tay lên ngực. Nơi đó trống rỗng. Cảm xúc nghẹn lại trong giấc mơ cũng tan biến theo cơn gió đêm.
Đó là tình cảm của A Lê trong quá khứ, không phải của nàng – Tư Lê.
Ba trăm năm đã trôi qua, A Lê đã chết, Thương Minh Kính cũng biến mất.
Nàng đã có một cuộc đời mới.
Sẽ không còn ai có thể ép buộc nàng phải đi theo cốt truyện, cũng không còn ai đáng để nàng hy sinh bản thân.
Từ nay về sau, nàng sẽ sống cuộc đời thuộc về chính mình.
****
Hôm sau, tại lầu một đại sảnh, không khí huyên náo hẳn lên. Xung quanh Tư Lê, một đám người vây kín, bao chặt lấy nàng cùng mấy người khác vào giữa.
Trước mặt là một tấm vải bố hình vuông, trên đó vẽ những hoa văn kỳ lạ bằng mực nước. Tư Lê cùng một người đối diện, mỗi người cầm một quân cờ, lần lượt nhảy vào các ô vuông trên vải.
Nàng điều khiển quân cờ nhảy tới nhảy lui, liếc nhìn lão bản nương đang chăm chú suy tính nước đi, rồi làm bộ như vô tình hỏi:
"Giang Dương huyện không có tu sĩ trú ngụ sao? Nghe nói nơi này có Hợp Hoan Tông chống lưng, mà đệ tử Hợp Hoan Tông ai nấy đều xinh đẹp như hoa. Ta còn định nhân dịp này mở mang tầm mắt đây."
Lão bản nương cẩn thận cân nhắc vị trí đặt quân cờ, nghe vậy liền cười khẽ, giọng mang chút chế nhạo:
"Hợp Hoan Tông? Giang Dương huyện xuống dốc đã lâu rồi, chủ tông cũng chẳng còn phái người tới trấn giữ nữa. Khoảng thời gian trước, thành Tây có chuyện xảy ra, đệ tử Hợp Hoan Tông cũng chỉ đến hỏi vài câu rồi rời đi thôi."
"Chuyện gì vậy?"
"Chính là có mấy con ma—"
"Lão bản nương!"
Tư Lê đang căng tai lắng nghe lão bản nương kể chuyện đầy sinh động, thì tiểu nhị bưng thức ăn vội vã lao tới, ngắt lời.
Lão bản nương thoáng giật mình, như chợt nhận ra bản thân đã lỡ lời. Thần sắc dần trở nên căng thẳng, ánh mắt thoáng vẻ vặn vẹo phức tạp.
Lúc này, Tư Lê mới để ý những người vây quanh nãy giờ đã tản đi từ lúc nào. Ai nấy đều mang vẻ mặt hoảng hốt, như thể có thứ gì đó đuổi theo phía sau, vội vã cúi đầu rời đi, không dám nhìn về phía nàng dù chỉ một lần.
Tư Lê vừa tiếp tục chơi cờ vừa làm bộ mờ mịt, hỏi như vô tình:
"Sao vậy? Bọn họ đi hết cả rồi à?"
Nhưng lão bản nương hiển nhiên không muốn nói thêm. Bà chỉ cười gượng, nhanh chóng đứng dậy thu dọn bàn cờ theo ý nhắc nhở của tiểu nhị, vừa làm vừa nói:
"Không có gì đâu, chỉ là lời đồn thôi. Cô nương ăn uống nghỉ ngơi sớm đi."
Tư Lê vẫn giữ nguyên nụ cười dịu dàng trên mặt, đôi mắt hơi cong lên, trông vô hại mà mềm mại:
"Vậy ta cũng không hỏi nữa, lão bản nương vất vả rồi."
Ở nơi không ai chú ý, đáy mắt thanh thiển bỗng chốc thoáng qua một tia u tối, ý cười trên khóe môi dần dần khựng lại.
Không phải nàng nghe lầm, vừa rồi lão bản nương suýt nữa đã thốt ra chữ "ma"?
Ma tộc tàn nhẫn giết chóc, Nhân giới từ lâu đã kiêng kị bọn chúng, bá tánh mỗi khi nhắc đến liền sợ hãi không thôi.
Lại kết hợp với phản ứng vừa rồi của những người kia…
Mấy ngày trước, thành Tây có Ma tộc xuất hiện.
Mà nàng đuổi theo Ma tộc đến Giang Dương huyện, đúng lúc đó, cổ ma khí kia lại biến mất, hơi thở của Khánh Nhi cũng đột nhiên mất dấu.
Giờ đây, thành Tây lại xuất hiện Ma tộc. Chúng vô cớ xâm nhập vào một thành trì không có chủ tông trấn giữ, vậy mà không hề ra tay tàn sát bừa bãi?
Thật sự quá kỳ lạ.
Tư Lê vừa nghĩ ngợi, vừa thuận tay cầm đũa kéo qua bát mì đã nguội lạnh trước mặt. Vừa ăn, nàng vừa sắp xếp lại đầu mối câu chuyện.
Chậm đã… Hình như có gì đó không ổn.
Có người… đang nhìn nàng?
Tư Lê lập tức ngẩng đầu, ánh mắt sắc lạnh quét về phía phát ra cảm giác bị theo dõi, trong đáy mắt ẩn chứa ý cảnh cáo. Mày liễu hơi chau lại, khóe môi nhếch nhẹ lên.
Thế nhưng, ngay khoảnh khắc tiếp theo, đôi mắt đầy cảnh giác của nàng bỗng khựng lại, ánh nhìn đông cứng, cánh môi khẽ hé mở vì kinh ngạc.
Trên lầu hai, bên cạnh lan can, Yến Hành Tịch vận bạch y ẩn mình trong bóng tối. Gương mặt tinh xảo như sương tuyết, toàn thân toát ra vẻ cao ngạo lạnh lùng. Thế nhưng, đôi mắt đen láy kia lại dần dần vằn lên tơ máu, con ngươi tràn ngập tuyệt vọng, kinh ngạc và một chút điên cuồng bất ổn.
Tư Lê sững người, theo ánh mắt hắn vô thức nhìn xuống.
Trước mặt nàng, trong bát mì, rau thơm cùng tôm đã bị gạt gọn sang một bên. Những sợi mì phủ đầy ớt đỏ rực, bên cạnh là một bình dấm nhỏ.
Không ăn rau thơm, không ăn tôm.
Thích ăn cay, thích dấm chua.
Những thói quen này… Hoàn toàn trái ngược với A Lê.
Tác giả có đôi lời:
Nam nữ chính ở bên nhau mười năm, thành thân một năm, tổng cộng mười một năm. Nam chính đúng là có vấn đề về tính cách, thuộc kiểu điên loạn, ngoài lạnh trong nóng, không phải người tốt. Thực chất, hắn rất lạnh nhạt và quái gở. Những năm đầu khi nữ chính cố gắng công lược hắn, hắn quả thực không đối xử tốt với nàng, gần như miễn cưỡng tiếp nhận.
Nhưng mà, ta không hề ngược nữ chính! Đây là truyện nữ chính khống, nên dù giai đoạn đầu có khiến độc giả tức điên, thì về sau sẽ được bù đắp. Toàn bộ câu chuyện chỉ có 1% là ngược nữ chính, 99% còn lại đều là nam chính phát điên theo nhiều kiểu khác nhau, cùng với vô số màn hèn mọn truy thê. Tất cả những gì hắn đã làm với nữ chính, cuối cùng cũng sẽ nhận lại báo ứng ~
Tiểu kịch trường:
Lúc vạch trần chân tướng
Yến Hành Tịch gầm lên: “Ngươi đã lừa ta rất nhiều lần! Ngươi nói ngươi không phải A Lê!”
Tư Lê cụp mắt, giọng lí nhí như gà con: “Ca ca, ta cũng vì muốn tốt cho ngươi mà…”
Yến Hành Tịch lạnh lùng uy hiếp: “Gạt ta mà cũng gọi là tốt với ta?”
Tư Lê cười vô tội: “Để ngươi rút ra bài học. Sau này đừng tùy tiện tin tưởng nữ nhân xinh đẹp, nhất là loại như ta……”