Nhưng giữa phụ nhân với nhau, ông là một đại nam nhân không nên nhúng tay, đành phải quát Dương lão gia tử: “Dương Xuyên, ngươi quản mụ đàn bà chanh chua này của ngươi đi, Dương thị gia tộc chúng ta sao lại cưới cái mụ bà chanh chua như vậy về hả, mất mặt, mất mặt quá!”
Dương lão gia tử vừa buồn, vừa sợ vừa giận, trừng mắt nhìn cảnh hỗn loạn trước mắt, môi run run muốn nói gì đó, nhưng nửa ngày cũng không thấy lời nào ra khỏi miệng.
Dương Thiết Căn thấy Diêu thị bị Hà thị đè xuống dưới, cầm tóc đánh. Diêu thị vốn nhỏ gầy làm sao sẽ là đối thủ của Hà thị, ngay cả cơ hội hoàn thủ đều không có, chỉ có thể để bà ta túm.
Sợi dây mềm yếu trong đầu Dương Thiết Căn vang ‘Ba’ một tiếng chặt đứt.
Hắn lê gối đi qua, một phen đẩy Hà thị ngồi dưới đất. Ôm Diêu thị vào lòng, đỏ hồng mắt gào thét nói: “Không ai khuyến khích ta, là tự ta muốn ở riêng, ngươi ngày nào cũng như vậy, ngươi thấy chúng ta còn sống được sao? Hai chúng ta cả ngày mệt nhọc vất vả làm việc, đánh không hoàn thủ, mắng không nói lại, vì sao ngươi không đối xử được tốt một chút? Nếu như hiếu thuận mà nhận được chính là tùy tiện bắt nạt không đánh tức mắng, như vậy ta không cần hiếu thuận!”
Đây là Dương Thiết Căn trước giờ trầm mặc ít nói cả ngày đóng vai vô hình, lần đầu tiên gào thét với Hà thị như vậy.
Đến bồ tát còn có ba phần tính người. Huống chi là người, nhất là người bị áp lực đã lâu, bị người chèn ép đến mức không được làm người.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT