Trong phòng mọi người đều không lên tiếng, bao gồm cả Hà thị.
Không biết có phải bị Dương lão gia tử luôn luôn trầm mặc phát cáu dọa đến hay là lý do khác, nhưng người ta nói giang sơn dễ đổi, trông cậy vào Hà thị bá đạo cả đời sửa đổi, e rằng rất khó.
Dương Thiết Trụ bực mình đi thẳng tới nhà Dương thị, lúc vào phòng sắc mặt mới tốt lên một chút.
Dương thị vừa nhìn thấy hắn liền bảo hắn mang thỏ và gà rừng hôm qua hắn bắt mang về nhà.
Dương Thiết Trụ nhất thời không biết trong lòng mình là tư vị gì, hắn nói với Dương thị không cần cầm về, để đây cho Uyển Uyển bổ thân.
Dương Thiết Trụ không thể nghĩ được tại sao mẹ hắn lại không thể đối xử khoan dung với hắn? Vấn đề này hắn nghĩ kĩ càng từ nhỏ, bản thân mình lại không phải là do nhặt từ bên ngoài về.
Dương thị nghĩ nhìn gương mặt Lâm Thanh Uyển đúng là cần bồi bổ nên không nói thêm gì nữa.
Lâm Thanh Uyển ăn cơm trưa xong không có việc gì làm thì đi ngủ trưa, lúc này trong phòng chính chỉ còn lại Dương thị ngồi ở trên kháng thiêu thùa may vá.
Dương thị tiếp đón Dương Thiết Trụ, lại nhìn sắc mặt hắn: “Như thế nào? Mẹ cháu lại biến sắc mặt cho cháu nhìn?”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT