Trước kia, người trẻ tuổi trong thôn thấy Triệu thợ săn và Dư Hải săn thú có thể kiếm được chút bạc, cũng thường xuyên lên núi đặt bẫy thỏ, bắt con gà rừng. Từ sau khi Dư Hải xảy ra chuyện, ngoại trừ kẻ tài cao gan lớn như thợ săn Triệu, những người khác đều không dám lên núi nữa.
Trương lão đầu đã sinh sống ở thôn Tây Sơn vài thập niên, cũng là lần đầu biết trên núi có gấu hoang hung ác như vậy đó! Tuy nói gấu mù đã bị đánh chết, ai biết được trên núi còn có động vật hung mãnh khác hay không!
Dư Hải cười cười nói: “Không đáng ngại, chỉ cần không đi vào trong núi sâu, sẽ không có việc gì. Thôn kế cận mỗi ngày đều đi qua núi rừng, nhiều năm như vậy, không cũng không gặp chuyện gì xảy ra không phải sao? Lần đó là chúng ta không cẩn thận kinh động gấu đen vừa mới ngủ đông tỉnh lại, không đề phòng nên mới thế… Về sau cẩn thận một chút là được.”
Trương lão đầu thở dài lắc lắc đầu, chỉ lấy hai văn tiền trong ba văn tiền chàng đưa qua, nói: “Hai đứa nhỏ chiếm ít chỗ, chỉ cần đưa một phần là được rồi. Nhà các ngươi cũng không dễ dàng…”
Tiểu Thảo cảm tạ Trương gia gia, tuy nói các nhà các nàng bây giờ cũng không thiếu một hai văn tiền kia, nhưng ý tốt của Trương lão đầu, bọn họ vẫn tràn ngập cảm kích.
Hai tỷ đệ ngồi ở xe bò, chọn một vị trí ở giữa, dựa vào túi Tiểu Thạch Đầu mang, híp mắt ngủ gật. Dư Hải ngồi ở phía trước bên cạnh Trương lão đầu, nói chuyện câu được câu không cùng ông. Tiền Văn ngồi nhét ở bên cạnh hai tỷ đệ, cầm một quyển sách, rung đùi đắc ý nhẹ nhàng ngâm tụng.
Xe bò đi rồi dừng lại một chút, đến lúc đi ngang qua thôn thứ ba, rốt cuộc xe đã ngồi đầy người. Hai tỷ đệ Tiểu Thảo bị ép ở bên trong, đến cả chân cũng không duỗi được, có khổ không thể nói ra. Tiền Văn dường như nhận thấy được nàng không khoẻ, đổi vị trí với nàng, để nàng ngồi ở phía trước, chân buông xuống ở bên hông xe bò, thoải mái hơn nhiều so với phải cuộn chân.
Tiểu Thảo cảm kích cười với Tiền Văn. Tiểu Thạch Đầu bị ép giữa cha và Trương gia gia, Trương lão đầu cầm roi đuổi bò, vung lên giữa khung trung…
Khi đi vào trấn Đường Cổ, còn chưa đến thời gian ăn cơm sáng. Tiểu Thảo một đường cẩn thận ôm một giỏ tre tinh xảo, bên trong là quà cám ơn nàng mang đến cho Viện trưởng thư viện. Sau khi vào thành, ba người có Tiền Văn dẫn đường, cứ thẳng đường đi đến thư viện Vinh Hiên.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play