Canh là dùng nước xương heo hầm suốt một đêm, làm thành món canh xương heo có vị rất ngon. Món chính còn lại là bột mì trộn bột kê làm thành màn thầu.
Mỗi bàn tám người làm bốn món thịt một món canh, tiệc như vậy ở trong thôn luôn là số một số hai. Hơn nữa có một số đồ ăn, mọi người cũng chưa từng thấy qua, nguyên liệu nấu ăn tuy rằng đơn giản nhưng lại làm ra vị ngon lạ thường. Nếm qua, không ai nói không tốt.
Một người phụ nữ có quan hệ tốt với Liễu thị từ trước tới nay len lén học hỏi kinh nghiệm từ nàng, làm sao có thể chỉ từ củ cải trắng làm ra nhiều món ăn đa dạng, hương vị còn ngon như vậy. Liễu thị vô cùng tự hào liếc mắt một cái nhìn con gái, nói: “Những món ăn đa dạng này, phần lớn đều là do Thảo Nhi nghĩ ra. Con bé ở bên cạnh chỉ cho ta, ta và đại tẩu mới làm được.”
Người trong thôn đều biết con gái thứ hai của Liễu thị Dư Tiểu Thảo, từ sau mùa hè bị đánh vỡ đầu, đã quên rất nhiều chuyện trước kia, lại không nghĩ rằng nàng mất đi ký ức ngược lại càng lanh lợi, còn có thêm thiên phú về mặt nấu ăn. Ngay lập tức nàng ta không nhịn được khen một câu rồi lại khen nữa.
Lý thị nhằm đúng giờ cơm tới đây, việc đầu tiên nàng ta làm là tràn ngập ghen tức đánh giá ngôi nhà cũ rực rỡ hẳn lên, trong miệng buông ra toàn lời chua ngoa: “Chúng ta cũng không có phúc như nhị đệ muội, một mình một nhà một mình một viện, còn có nhà lớn như vậy…”
Trong phòng bếp bận rộn đến khí thế ngất trời, ngay cả mấy người tỷ muội trong thôn có quan hệ tốt với Liễu thị cũng đến đây từ sớm. Dư Thải Điệp không để ý mẹ Trương thị chửi mắng, cũng đến đây rửa rau chọn đồ ăn, giúp đỡ mượn chén đũa, bận rộn nhưng vô cùng vui vẻ.
Còn Lý thị thì ngược lại, ngay cả đồ ăn cũng không bưng giúp, lôi kéo con trai chọn một bàn, đặt mông ngồi xuống. Thời điểm ăn cơm, giống như đói bụng từ tám đời, khua đũa thật nhanh, lấy những món thịt đều gạt cả vào trong bát của mình và con trai. Hàng xóm ngồi cùng bàn, nhìn nàng ta đều không nhịn được mà lắc đầu.
Yến tiệc mở mười bàn, Liễu thị chuẩn bị đồ ăn vô cùng đầy đủ, mỗi món đều thừa ra một chút. Lý thị sau khi ăn uống no đủ cũng không vội rời đi, tay bắt tay ở trong sân phơi nắng. Vậy mà nói, đồ ăn thừa đều để cho người giúp việc bếp núc, chia cho mỗi người một ít mang trở về.
Còn Lý thị thì ngược lại, khi nấu cơm chuẩn bị bát đũa tìm không thấy bóng nàng ta, đến lúc chia đồ ăn thừa, vậy mà lại liếʍ mặt chen vào: “Nhị đệ muội, chỗ đồ ăn thừa này nhiều như vậy, các muội cũng ăn không hết, chia một chút cho ta mang về. Để mẹ và tam đệ cũng nếm thử tay nghề này của muội…”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play