Đáy mắt Phòng phu nhân toát ra mấy phần cảm động, bà ấy mỉm cười hạnh phúc nói: “Ta và cha nuôi con đều không phải kiểu người biết nói lời ngon ngọt, cũng không biết tên nhóc này giống ai, miệng ngọt như vậy.”
“Giống tỷ tỷ!” Từ khi Phòng Hạo Lân lớn hơn chút đã bắt đầu nghe cha nói với cậu nhóc và mẹ con gái nuôi được ông ấy yêu thương vô bờ bến kia giỏi như thế nào, tài năng như thế nào, hiếu thuận như thế nào. Từ đó trong cái đầu non nớt của cậu nhóc đã chôn xuống hạt giống “Tỷ tỷ giỏi nhất” “Tỷ tỷ tốt nhất” “Muốn trở thành người giống như tỷ tỷ”, cho nên lúc mẹ cậu nhóc cảm thán như vậy thì cậu nhóc buột miệng thốt lên ý nghĩ trong lòng.
Lúc các trưởng bối cười vang vui vẻ, cậu nhóc ngây thơ nhìn mẹ mình, anh rể và tỷ tỷ, chớp đôi mắt to kỳ lạ hỏi: “Mọi người cười gì thế? Con của tỷ tỷ đâu? Nếu bọn họ không ngoan, không nuôi tỷ tỷ thì phải làm sao bây giờ?”
“Bọn họ dám! Gia còn không đánh chết mấy đứa bất hiếu đó!” Chu Tuấn Dương làm như có thật mà trừng mắt phượng, giống như đám “Con cái” còn chưa được sinh ra kia đang đứng trước mặt hắn vậy.
“Anh rể, đệ cũng muốn giúp huynh đánh bọn họ!” Phòng Hạo Lân lấy lòng cười cười với Chu Tuấn Dương, dáng vẻ chân chó khó đỡ nổi.
“Mọi người nói xong chưa?” Dư Tiểu Thảo hung hăng trừng mắt nhìn cái tên đầu sỏ chuyện này, nàng đỡ mẹ nuôi vào Trí Ngọc trai, để lại hai người một lớn một nhỏ ở ngoài.
Phòng Hạo Lân chớp đôi mắt to, vẻ mặt vô tội nhìn Chu Tuấn Dương, giọng nói non nớt vang lên: “Hình như tỷ tỷ giận rồi, làm sao bây giờ? Vậy... không đánh con tỷ ấy nữa?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT