Thợ săn có kinh nghiệm vẫn có tay nghề làm da lông, nhất là Cận lão hán, tài năng bản lĩnh làm da có thể nói là cho dù trong thôn hay trên thị trấn đều nổi tiếng. Chu Tuấn Dương và hai con chó sói săn được nhiều da lông như vậy, nếu không xử lý, trên đường trở về sẽ bị thối.
Vì thế, ở lại thôn vô danh mấy ngày, trên đường trở về lại có thêm hai chiếc xe ngựa chở đầy da lông. Trên đường đi gặp thương lữ qua đường, nhìn thấy da lông quý giá mà lại cao cấp của bọn họ, đều hỏi thăm bọn họ thu mua ở đâu.
Trở về trại nuôi ngựa, Nghiêm quản sự đến chào hỏi chủ tử, còn hưng phấn báo cáo với hắn: “Chủ tử, lúc thủ vệ của trại nuôi ngựa tuần tra ở gần đây, nhiều lần gặp được một con ngựa trắng dẫn đầu đàn ngựa hoang xuất hiện. Nô tài bảo người đừng làm bọn nó sợ hãi theo như lời dặn dò của ngài, còn thỉnh thoảng để chút cỏ khô cao cấp ở nơi chúng nó thường qua lại. Dường như những con ngựa hoang kia tin tưởng trại nuôi ngựa của chúng ta thêm mấy phần, có lúc gặp phải đội ngũ thả ngựa của chúng ta cũng không tránh né. Lúc ban đêm một ngày nào đó, con ngựa trắng kia còn xuất hiện trong trại nuôi ngựa, ăn vụng cỏ thượng hạng của Hắc Toàn Phong nữa!”
Từ sau khi Tiểu Thảo đến trại nuôi ngựa, đồ ăn của “Hắc Toàn Phong”- con trai của Tiểu Hồng đều là nàng tự tay làm, chẳng những cân đối dinh dưỡng còn thêm vào nước linh thạch nồng độ cao, cải tạo thân thể giúp nó. Ngựa trong trại không ít, nhưng ngựa khỏe huyết thống thuần túy hoàn hảo lại ít ỏi.
Những người ngoại tộc kia chỉ bán ngựa khó thuần phục tầm thường cho Đại Minh, xác suất gặp được ngựa tốt nghìn dặm chẳng khác nào cái bánh có nhân từ trên trời rơi xuống! Cho nên chỉ có thể bồi dưỡng ngựa hiện có bây giờ. Trong đám ngựa con hiện có ở trại nuôi ngựa, Hắc Toàn Phong là một con có giống tốt nhất, cũng có tiềm lực nhất. Tiểu Thảo định chọn năm con gồm nó và mấy con ngựa khác làm đối tượng cải tạo trọng điểm, để chúng nó trở thành hy vọng của trại nuôi ngựa.
Con hàng Hắc Toàn Phong này có tự do tuyệt đối ở trại nuôi ngựa, cửa viện nơi Tiểu Thảo ở gần như luôn rộng mở cho nó, hơn nữa Nghênh Xuân vô cùng thích nó, mỗi lần đều sẽ cho nó viên đường có linh khí. Cho nên thằng nhóc kia thường xuyên không trở về chuồng nghỉ ngơi riêng biệt của mình, mà ở lại trong tiểu viện.
Vì một mình nó ở một chuồng, không có ai giành đồ ăn với nó, cho nên buổi tối người nuôi ngựa chăm sóc nó đều sẽ bỏ thêm một ít cỏ ngon vào trong chuồng ngựa của nó, để nó đi dạo trở về có bữa khuya để ăn. Ai ngờ, liên tục mấy đêm lúc con hàng này đi dạo từ tiểu viện trở về, phát hiện chuồng ngựa của mình trống không, cực kỳ khó chịu. Là ai ăn vụng cỏ khô? Hay là có người cắt xén bữa khuya của nó?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play