Hàng xóm trong sân, hoặc là người có quan hệ tốt với vợ chồng Dư Hải, hoặc là hàng xóm ở ngay cạnh, chuyện lão nhị Dư gia bị thương nặng được đưa về nhà, Trương thị đều trốn tránh, nhắc tới tiền khám bệnh và tiền thuốc, Trương thị sẽ bắt đầu khóc than, bọn họ nhìn mãi thành quen.
Trong lòng vợ Xuyên Trụ không khỏi xót xa. Nàng ấy nghe người lớn trong nhà nhắc tới Trương thị. Trương thị là vợ kế của Dư lão đầu, bà ta là chị em họ của mẹ ruột Dư Hải đã qua đời. Năm đó, quả phụ Trương thị bị anh chị nhà chồng đuổi ra ngoài, là người mẹ bệnh nằm trên giường của Dư Hải tốt bụng thu nhận và giúp đỡ bà ta. Sau đó, mẹ của Dư Hải bị bệnh qua đời, Dư lão đầu thấy Trương thị hết lòng chăm sóc chị em Dư Hải, vậy nên cưới bà ta làm vợ kế.
Lão đại Dư Đại Sơn là Trương thị đưa tới, lớn hơn Dư Hải hai tháng. Lão tam Dư Ba và con gái Dư Thải Điệp chính là con ruột của Trương thị và Dư lão đầu.
Lúc mẹ Dư Hải còn sống, Trương thị giả vờ tốt với chị em Dư Hải, còn tốt hơn con ruột của mình, lúc mẹ Dư Hải sắp chết mới nhờ vả con trai con gái cho Trương thị chăm sóc. Nhưng mẹ của Dư Hải mới chết không lâu, bộ mặt thật của Trương thị lập tức lộ ra.
Lấy cớ hoàn cảnh trong nhà không tốt, mỗi ngày chỉ cho chị em Dư Hải ăn bát cháo có thể soi được bóng người trong đó và một miếng bánh đậu nhỏ. Ở trước mặt Dư lão đầu thì giả vờ mọi người đều ăn như nhau, nhưng giữ lại thứ tốt, buổi tối lén lút đưa cho con mình ăn riêng.
Vì đói bụng, từ bé Dư Hải đã trèo cây tìm trứng chim, hái quả dại, đến bờ biển nhặt cá nhỏ tôm nhỏ… Lớn hơn một chút tự học bắt mấy động vật nhỏ hoang như gà rừng thỏ rửng trên núi.
Chàng hiền lành hiếu thảo, bắt được gà rừng thỏ rừng đều không ăn một mình, mang về nhà để cha xử lý để mọi người lại cùng ăn. Trương thị chọn đùi gà chân thỏ cho con gái mình ăn, những chỗ không có nhiều thịt mới đưa cho chị em Dư Hải. Lúc Dư lão đầu nói bà ta, bà ta còn nói năng hùng hồn đầy lí lẽ: Lão tam và con gái nhỏ còn nhỏ, lão nhị nên nhường cho em trai em gái…
Lúc mười mấy tuổi, Dư Hải đã theo Dư lão đầu ra biển bắt cá, không tới hai năm đã trở thành một tay bắt cả giỏi. Mỗi lần Dư gia đi biển đều bắt được nhiều cá hơn nhà khác, hơn nữa thường bắt được các loại cá hiếm, nhà giàu và tửu lâu trong trấn đều thích mua cá nhà chàng.
Dư Hải còn thường xuyên lên núi săn thú với thợ săn Triệu, mỗi lần đều có thể mang một vài thú săn về. Hầu hết thời gian, Trương thị không bỏ được nhà mình ăn, phần lớn thú săn bán ở trấn trên đều đổi thành bạc, thu về túi tiền của bản thân giữ thật chặt.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play