Thảo nguyên mênh mông giống như một bức tranh thiên nhiên cực lớn, dường như mùa thu không đến với vùng đất rộng bát ngát này, cỏ cây vẫn xanh non như vậy, đúng là không thể miêu tả bằng lời nói được. Nhìn xung quanh, khắp nơi đều là cỏ cây xanh không đâu không có. Phóng tầm mắt ra xa nhìn không thấy điểm cuối cứ như mênh mang vô hạn vậy. Đây chính là một đại dương không chuyển động khiến người khác có hơi mơ màng, cũng khiến con người ta suy nghĩ miên man.
Dư Tiểu Thảo cưỡi một con ngựa thuần trắng dõi mắt nhìn về phía xa, trời xanh mây trắng gió nhẹ ánh mặt trời ấm áp, cả đường bôn ba mệt nhọc dường như đều bị cảnh sắc trước mặt xua tan. Từ xa xa có mấy điểm đen đang nhanh chóng tiến đến gần, chờ khi người ngựa đều chạy vào tầm nhìn Tiểu Thảo mới phát hiện người dẫn đầu là người quen: Thống lĩnh tư quân của phủ Tĩnh Vương Lưu Đức Khôn. Khi xưa lúc giặc Oa đánh cướp, Chu Tuấn Dương lĩnh chỉ chạy suốt đêm, để Lưu thống lĩnh dẫn theo tám trăm tư quân của phủ Tĩnh Vương đến cứu viện thôn Đông Sơn. Dư Tiểu Thảo có gặp mặt ông ta mấy lần.
“Chủ tử, đi đường vất vả khổ cực, thuộc hạ đã sai người sắp xếp chỗ ở, mời đi theo ta!” Lưu thống lĩnh dẫn theo mấy thuộc hạ ra mắt chủ tử. Ông ta ngẩng đầu thấy Tô tổng quản bên cạnh Hoàng thượng thì lại càng căng thẳng.
Tô tổng quản chưởng quản ám vệ của triều đình, còn làm tổng giáo đầu của Ngự lâm quân, phụ trách an toàn của Hoàng thượng, rất ít khi rời xa Hoàng thượng. Lần này y được phái đến quan ngoại thị sát trại nuôi ngựa, đủ để thấy sự coi trọng của Hoàng thượng với việc này. Lưu thống lĩnh vốn bị “điều đến” trại nuôi ngựa “chăn ngựa” có chút không vui, lúc này đều tan thành mây khói.
“Thảo Nhi, mệt không? Hay là trở về nghỉ ngơi trước?” Từ khi phái Lưu thống lĩnh và mấy thân tín đến chuẩn bị trại nuôi ngựa, Chu Tuấn Dương vẫn luôn chú ý đến tin tức từ bên này. Nếu không phải lo Tiểu Thảo đi đường mệt nhọc, hắn đã đi thẳng đến trại nuôi ngựa rồi.
Dư Tiểu Thảo đương nhiên biết tâm trạng của hắn lúc này. Nàng uống một ngụm nước linh thạch, sự mệt mỏi trong người đều bị quét sạch, thẳng lưng, lên tinh thần nói: “Không cần đâu! Chúng ta đến trại nuôi ngựa trước đi! Tiểu Hồng còn ở bên đó nữa, không biết nó còn nhớ ta không nữa!”
Đầu mùa xuân, Tiểu Hồng cuối cùng cũng đón nhận Cuồng Phong, hơn nữa nhanh chóng mang thai. Vì hai con ngựa đều là lương câu nghìn dặm nên ngựa con được kỳ vọng rất cao. Cũng vì thế mà sau khi được Tiểu Thảo đồng ý, Tiểu Hồng đã được chuyển đến trại nuôi ngựa ở quan ngoại. Con của nó trở thành đối tượng quan sát trọng điểm nên được nuôi dưỡng rất cẩn thận.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT