Gã sai vặt thiếp thân mới nhậm chức bên cạnh Chu Tuấn Dương - Hầu Hiểu Lượng vội vàng múc một bát canh cho chủ tử, toét miệng cười nói: “Chủ tử ngài không cần tự làm, nô tài múc giúp ngài!”
“Ngươi cũng biết điều đấy… Gia cần ngươi múc canh sao? Cút!” Chu Tuấn Dương bị tên nô tài không có mắt nhìn này chọc giận, hắn muốn uống canh sao? Hắn muốn người múc canh kìa!
Cuối cùng Dư Tiểu Thảo không chịu được quay sang nhìn Chu Tuấn Dương đang tỏ vẻ vô cùng đáng thương, múc cho hắn một bát canh. Nhìn hắn vui vẻ uống canh, khoa trương tán thưởng mà vừa tức vừa buồn cười, đã hơn hai mươi rồi mà vẫn còn trẻ con như vậy. Đương nhiên, vẻ trẻ con này hắn chỉ để lộ trước mặt nàng.
Dư Tiểu Thảo gạt ra từ trong đống lửa một con “gà bọc lá sen nướng đất sét”, sai Chu Tuấn Dương gõ vỡ lớp bùn bên ngoài, lộ ra lá sen ở bên trong. Mùi hương thơm ngát xộc vào mũi, nàng xé ra một cái đùi gà to đưa cho Tô Nhiên trước. Lại xé nốt cái đùi gà còn lại nhét vào miệng tên nào đó đang u oán nhìn nàng, sau đó chính nàng cũng xé hai cái cánh ra ăn.
Dư Tiểu Thảo vừa gặm cánh gà vừa nhìn xung quanh, đã gần đến biên ải rồi, cảnh vật xung quanh trở nên trống vắng hẳn, ngoài rừng cây nhỏ cách đó không xa thì phóng mắt đều là bình nguyên rộng lớn. Nàng ném xương gà vào trong đống lửa, nhận lấy khăn tay Chu Tuấn Dương đưa đến lau tay, đột nhiên buột miệng hỏi: “Nơi này hoang vu hẻo lánh, trong vòng mười mấy dặm chẳng thấy một bóng người, gần đây sẽ không có bầy sói qua lại chứ?”
“Không sao, dù có gặp bầy sói chúng ta cũng đông người, bọn chúng sẽ không dám tấn công đâu... nhưng mà nếu có người cố ý dẫn bọn chúng tới thì lại là chuyện khác!” Chu Tuấn Dương trở nên nghiêm túc hơn, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm về phía rừng cây, khí thế ác liệt trên người hắn khiến người khác không rét mà run, giống như lưỡi đao sắc bén có thể rời vỏ bất cứ lúc nào.
Tô Nhiên thì nhàn nhã dùng khăn tay trắng lau tay, nụ cười càng ấm áp hơn. Người hiểu y đều biết thói quen của y, y cười càng dịu dàng thân thiện bao nhiêu thì thủ đoạn càng tàn nhẫn ác liệt bấy nhiêu. Trong lúc mỉm cười lấy mạng người ta, giây trước còn khiến người ta cảm thấy gió xuân ấm áp, giây sau đã khiến người đó rơi vào địa ngục lạnh lẽo tối tăm, đây cũng chính là nét độc đáo trong nụ cười của y.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT