"Đúng vậy? Không phải vừa nãy tỷ còn than phiền da không đủ trắng sao? Đây là mỹ phẩm dưỡng trắng giữ ẩm, hiệu quả rất tốt. Còn có sữa rửa mặt, nước dưỡng da, tinh chất dưỡng trắng, còn có… Tỷ cứ dùng theo thứ tự muội vừa nói, mỗi ngày dùng hai lần sáng tối, qua một tháng đảm bảo da tỷ còn trắng hơn bây giờ nhiều, hơn nữa mịn màng căng bóng, nhất định có thể khiến ca ca muội mê mẩn!” Dư Tiểu Thảo mím môi cười.
Thiếu niên thiếu nữ mười lăm mười sáu tuổi, cũng sắp đến tuổi thành thân sinh con đến nơi. Dư Hàng và Lưu Tuệ Phương mới biết yêu, dù chỉ liếc mắt nhìn nhau cũng sẽ đỏ mặt. Lưu Tuệ Phương bị Tiểu Thảo trêu như vậy, mặt nóng đến mức có thể chiên trứng rồi.
Dư Tiểu Thảo thấy Tuệ Phương đã ngại đến mức này rồi thì nhẹ nhàng nói: “Đúng rồi, đây là lông cáo đỏ, lông huyền hồ mà Tiểu Hắc và Tiểu Bạch nhà muội săn được lúc săn bắn mùa thu, tỷ mang về làm mũ và khăn cho vợ chồng Xuyên Trụ thúc đi. Người có tiền trong Kinh thành mùa đông đều đội mũ lông, nhưng mà da huyền hồ không phải ai cũng có thể mua được đâu đó!”
“Nếu nó quý giá như vậy thì để lại cho Dư thúc và Dư thẩm đi.” Lưu Tuệ Phương sờ lông huyền hồ mềm mại ấm áp, dù không biết nhìn hàng cũng biết nó rất quý giá.
“Tiểu Hắc và Tiểu Bạch nhà muội đi săn rất giỏi, không những cha mẹ muội có phần mà ông nội, cha nuôi mẹ nuôi cũng có phần nữa! Hai tấm lông này muội đặc biệt để dành cho vợ chồng Xuyên Trụ thúc. À, hộp bánh ngọt này là lấy từ cửa hàng của muội, hương vị không kém cạnh Đạo Hương Thôn đâu. Tỷ cầm về cho Thiết Đản và Nha Nhi nếm thử đi!” Dư Tiểu Thảo rất có lòng, chuẩn bị quà cáp không thiếu một ai cho Lưu gia. Biết Thiết Đản còn đang đi học nên còn tặng cả giấy và bút lông nữa.
“Này… cũng quá đắt tiền rồi?” Không nói hai tấm da, nói mỹ phẩm dưỡng da của “Hoa tưởng dung” vậy. Lúc nàng theo cha đến phủ thành giao hàng từng nghe nói tiểu thư nhà nào đó đắc ý khoe khoang một cục xà phòng thủ công là sản phẩm của “Hoa tưởng dung” nổi tiếng nhất Kinh thành, một cục cũng phải mười mấy lượng bạc. Còn nói “Hoa tưởng dung” chỉ mở ra cho quý tộc, giá cả đắt chết người, làm tấm thẻ hội viên cũng tốn hơn mười nghìn lượng bạc. Một cục xà phòng nhỏ như vậy đã đắt thể rồi, bộ mỹ phẩm dưỡng da quý giá thế này không tốn mấy trăm lượng bạc không thể nào mua được.
Dư Tiểu Thảo liếc mắt nhìn nàng ấy nói: “Mấy món quà này, da là tự săn về, mỹ phẩm dưỡng da và bánh ngọt đều lấy từ cửa hàng nhà mở ra, trừ giấy và bút mực tốn mấy lượng bạc ra, chỗ nào đắt? Tuệ Phương tỷ, tỷ đừng học tính càm ràm của mấy bà già nữa, chẳng có chút hoạt bát lanh lẹ trước đây gì cả. Nếu tỷ không nhận muội sẽ không nhận người chị dâu này đâu!”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play