Tuy ăn tết ở Kinh thành vừa mới lạ lại vừa vui vẻ, nhưng dẫu sao Dư Hải cũng nhớ thương lều lớn rau dưa trên thôn trang ở Đường Cổ, Liễu thị cũng không yên tâm trong nhà. Vừa ra tháng Giêng, bọn họ đã bắt đầu thu dọn hành lý, chuẩn bị trở về Đường Cổ.
Ngày mười tám tháng Giêng, Tiểu Thạch Đầu đã bị Viện trưởng Viên xách bỏ túi mang đi Giang Nam. Thư viện Nhạc Lộc ở Giang Nam mời Viên đại nho đi dạy học, ông tất nhiên muốn mang theo tiểu đệ tử quan môn của mình, vừa đi du ngoạn vừa dạy kiến thức. Dư Tiểu Thảo thương họ đường đi vất vả, làm không ít các loại bánh quy và đồ ngọt dễ bảo quản để họ mang theo. Thậm chí Viện trưởng Viên còn mang theo mấy còn gà quay vịt quay lên đường, nói là cất trữ để trên đường đỡ thèm.
Dư Tiểu Thảo vốn muốn giữ Dư Hàng và Tiểu Liên ở lại Kinh thành thêm chút thời gian. Nhưng ở thôn trang Đường Cổ, Dư Hàng đã có thể gánh vác hơn phân nửa công việc. Dư Hải thấy con trai dần dần trưởng thành, tính tình cũng chững chạc thì bắt đầu có ý định muốn bồi dưỡng cậu. Tương lai, hai đứa con gái đều phải gả cho người ta, con trai nhỏ lại có thiên phú đọc sách, tiền đồ nhất định sẽ vô lượng. Gần ngàn mẫu thôn trang trong nhà, tuy nói phần lớn là do Dương Quận vương đưa tới đây, nhưng tương lai đồng ruộng trong nhà sẽ càng ngày càng nhiều, người con cả như Dư Hàng này nhất định phải tự gánh vác cả gia đình. Bây giờ, việc buôn bán rau dưa ở lều lớn nhất định vẫn luôn cháy hàng đến ngày xuân, Dư Hàng cũng sợ một mình cha lo liệu không hết quá nhiều việc, cho nên khéo léo từ chối thịnh tình của tiểu muội.
Tiểu Liên cũng không được rảnh rỗi, Anh Đào quản lý cửa hàng xưởng chế thuốc mới ở Kinh thành, xưởng chế thuốc ở thôn Đông Sơn đã giao vào tay nàng ấy. Công thức chế thuốc, pha chế dược liệu, nhân viên quản lý, tất cả đều do tiểu nha đầu ôm đồm hết. Phần lớn công nhân xưởng chế dược đều thuê trong thôn và từ những thôn bên cạnh, họ đều rất tin phục Dư gia, hơn nữa còn không xem thường nàng ấy chỉ là đứa trẻ hơn mười tuổi, cho nên quản lý cũng thuận buồm xuôi gió. Kì nghỉ của xưởng chế thuốc sẽ kết thúc vào hạ tuần tháng Giêng, tuy nói đã có quản sự trông coi nhưng Tiểu Liên vẫn có chút không yên tâm.
Bởi vậy, Dư Tiểu Thảo lại bị bỏ lại một mình ở Kinh thành. Kỳ thật, nàng cũng muốn mượn cơ hội lần này trở về thôn Đông Sơn sống cùng người nhà chút thời gian. Nhưng phường làm đẹp dưỡng sinh cho nữ tử còn đang trong thời gian khua chiêng gõ trống chuẩn bị, tuy phần lớn công việc đều giao cho một nữ chưởng quầy do Dương Quận vương đề cử cho nàng, còn có giao cho cả nha đầu Hạ Xuân này, nhưng chung quy lại kẻ làm đông gia như nàng cũng không thể buông tay mặc kệ chứ?
Hơn nữa, thân thể vợ chồng Thế tử An Bình Hầu còn phải cần nàng điều dưỡng nữa. Kỳ thật, thân thể hai người này giống như lời thái y bọn họ đã chẩn đoán, bản thân vốn không có khuyết điểm lớn gì. Đơn giản chỉ do nguyên nhân ăn uống khiến cho t*ng trùng của Thế tử yếu đi, chỉ cần ngừng những loại đồ ăn ảnh hưởng đến sức sống của t*ng trùng đó, cộng thêm dùng dược thiện và nước linh thạch của nàng điều dưỡng, tin tưởng trong thời gian ngắn sẽ có tin tức tốt truyền tới.
Dư Tiểu Thảo ở lại trong kinh, sẽ ở nhà mình vài ngày, ở nhà mẹ nuôi vài ngày, có đôi khi đến hoàng trang thị sát cũng sẽ nghỉ ngơi lại trong viện ở Hoàng trang. Khi Dương Quận vương ở Kinh thành, lúc nào cũng sẽ làm bạn ở bên cạnh nàng, nên cũng không cảm thấy quá khó khăn. Nhưng đến khi ra Giêng, Chu Tuấn Dương được Hoàng Thượng trọng dụng, lúc nào cũng phải nhận công việc rời khỏi kinh, có đôi khi vừa đi đã hết mười ngày nửa tháng khiến trong lòng Dư Tiểu Thảo có chút mất mát nho nhỏ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT