Nắm đấm của tiểu nha đầu không có bao nhiêu lực, đánh lên người Chu Tuấn Dương không khác cù lét là bao. Chu Tuấn Dương thì như trúng tà vậy, bật cười to, mà lại giống như cười đến ngu người đứng bất động tùy nàng đánh đấm.
Linh Lung nhìn hai người như vậy, đột nhiên cảm thấy tiểu thư và Dương Quận vương đúng là trời sinh một đôi, là phần còn thiếu trời cao cố ý sắp xếp cho nhau. Một người tính tình lạnh lùng nhưng lại vô cùng yêu chiều tiểu thư, một người là cách hình tượng “hiền thê lương mẫu” trong mắt thế nhân khác xa, nhưng mà hết lần này đến lần khác thu phục được Dương Quận vương!
Tuy Dương Quận vương rất hưởng thụ tiểu nha đầu “tay đấm chân đá” thế này, nhưng dù sao khắp nơi xung quanh đều có “tai mắt” của Phòng phu nhân. Tuy hắn không quan tâm người đời nói ra nói vào, nhưng hắn không thể không để ý cảm nhận của cha mẹ vợ tương lai. Lệnh của cha mẹ, lời của bà mối, ngộ nhỡ sau này cha mẹ vợ âm thầm làm khó hắn thì kế hoạch lấy vợ của hắn chẳng phải sẽ lận đận thêm vài phần sao?
Bắt được nắm đấm của tiểu nha đầu, nhẹ nhàng nắm chặt, lại không chịu buông ra. Chu Tuấn Dương cúi đầu nhìn khuôn mặt đỏ bừng của tiểu nha đầu, dịu dàng nói: “Vừa nãy nói đến đâu rồi? Nàng muốn mở cửa hàng mới? Đã chọn được địa điểm chưa? Có cần gia giúp hay không?”
Dư Tiểu Thảo trợn trắng mắt với cách làm thừa nước đục thả câu của hắn, nhưng mà trong lòng nàng cũng không xem hắn như người ngoài, không khách khí nói: “Ta muốn mua một đại viện, tốt nhất là ngũ tiến, bên trong có từng viện nhỏ. Cảnh sắc cố gắng ưu nhã một chút, phù hợp với thẩm mỹ của các tiểu thư và phu nhân trong Kinh thành! Huynh là rắn đầu đất ở trong Kinh thành, giúp ta để ý nhé!”
“Còn mua bán gì nữa! Gia có mấy ngôi nhà phong thủy không tệ! Thành đông thành tây đều có, dẫn nàng đi xem, nàng thích thì tặng cho nàng hết đó! Coi như đưa sính lễ trước!” Vừa nghĩ đến ba năm sau, tiểu nha đầu sẽ trở thành người của hắn, khóe miệng hắn cong lên không cách nào ép xuống được.
Dư Tiểu Thảo trừng mắt nhìn nam nhân tuấn tú hiếm khi lộ ra biểu cảm ngốc nghếch này, khó chịu nói: “Ai cần huynh tặng! Bản cô nương là người có tiền, chẳng lẽ lại không mua nổi một ngôi nhà? Hơn nữa, quan hệ giữa chúng ta thế nào mà đã nhận thứ quý giá như vậy của huynh? Những kẻ miệng lưỡi hóng hớt ngoài kia sẽ nói sao? Nói Dư đại nhân mới nhậm chức là một tiểu hồ ly, còn nhỏ tuổi như vậy đã quyến rũ Dương Quận vương mê mệt …”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play