“Lưu đại nhân khách sáo rồi!” Giao thiệp với quan viên thật sự là một việc làm đòi hỏi kỹ thuật, cuộc sống sau này không biết nên chịu đựng thế nào nữa? Tiễn Lưu Thượng thư đi, Tiểu Thảo duỗi người một cái, gác chân lên trên một cái ghế khác, Tích Xuân nhanh trí ngồi xổm xuống bên cạnh, bóp chân nhỏ đang đau mỏi giúp nàng.
Lúc Phòng Tử Trấn đi vào, chính là nhìn thấy một màn này. Hắn cười ha ha nói: “Ồ! Quan lão gia nhà ai đây, quan không lớn bao nhiêu, trái lại ngông nghênh quá ấy nhỉ. Nếu như bị mẹ nuôi của con nhìn thấy, chắc chắn sẽ nhắc đến con mấy ngày!”
Chuyện Dư Tiểu Thảo được phong quan, Phòng Tử Trấn vui vẻ thay nàng một phen, nhưng Phòng phu nhân lại không ngừng lo lắng. Ngươi nói xem, một cô nương đang tốt lành, không ở trong nhà học quy củ học quản gia, đi làm việc chung với một đám lão gia, người bên ngoài sẽ nói thế nào? Đoán chừng rất nhiều người không hợp với phủ Tướng quân đã sớm chuẩn bị hạt dưa bánh ngọt, chờ xem náo nhiệt rồi!
Ban đầu, Phòng phu nhân định đợi đến lúc con gái nuôi mười hai, mười ba tuổi sẽ đón vào phủ, uốn nắn tính tình của con bé, học thêm vài thứ khuê tú nên học, dẫn nàng tham gia hội hoa tiệc trà mấy lần, kiếm một mối hôn sự tốt.
Bây giờ thì hay rồi, đầu tiên là bị Dương Quận vương được đồn là sát thần mặt lạnh kia cả ngày không tránh hiềm nghi theo trước theo sau. Làm hại những bạn khuê mật kia của nàng ấy không chỉ một lần đến hỏi nàng ấy, có phải vì tính toán cho lão gia nên để con gái nuôi làm thiếp của Dương Quận vương không.
Nàng ấy là hạng người như vậy sao? Nàng ấy thương Tiểu Thảo bao nhiêu, chỉ có chính nàng ấy biết, còn thân hơn cả con ruột, cái gì cũng muốn cho con bé thứ tốt nhất, nhất là việc cưới xin. Nàng ấy không muốn khiến con bé uất ức, sao có thể bị đồn thành đồ vô sỉ vì tiền đồ của lão gia nhà mình mà đưa con gái nuôi đi làm thiếp chứ? Trong lòng Phòng phu nhân rất oan ức!
Hoàng thượng cũng không ngại lớn chuyện đá thêm một chân, ngươi nói ngươi để Tiểu Thảo tư vấn việc làm ruộng giúp ngươi, lén lút phái người hạ chỉ hoặc truyền một cái khẩu dụ là được rồi. Cần gì phải gióng trống khua chiêng triệu tiến cung phong chức quan lục phẩm nhỏ bằng hạt vừng cho con bé? Cái này… cái này không phải là làm khó người khác sao?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play