Trong góc nào đó ở một quán trà nhỏ tại Kinh thành…
“Các ngươi có nghe nói không? Một cặp cha con làng chài vì làm ruộng rất giỏi mà đã được Hoàng thượng gọi vào cung, hơn nữa còn ban chức quan nữa!” Người nói chuyện chính là một người đàn ông cao lớn khoảng bốn mươi tuổi mặc áo vải thô, râu ria xồm xoàm, chân dính đầy đất vàng.
“Cái gì? Làm ruộng giỏi cũng có thể làm quan? Đừng nghĩ tất cả mọi người đều là kẻ ngu chứ! Ai mà không biết nếu muốn làm quan trước tiên phải học hành cực khổ mười mấy năm, thi đỗ từng lần thi một. Dù là thời hỗn loạn nhất như tiền triều cũng phải bỏ ra một số tiền lớn mới có thể làm một chức tiểu quan nho nhỏ.” Người này nhìn qua giống như thi trượt Tú tài, trường sam giặt đến bạc phếch, dáng người gầy gò, mặt đầy phong sương, ánh mắt nhìn về phía người nông dân kia tràn đầy khinh bỉ.
“Ta bảo này Tú tài nghèo, ngươi là người vùng khác mới đến đây à? Chuyện này đã truyền khắp Kinh thành, ai mà không biết nữa chứ? Nghe nói Dư gia thực sự rất giỏi, sản lượng lúa mì vụ đông đạt gần 250 đến 300 cân trên một mẫu, cao gần gấp đôi so với lúa mì phổ thông! Nếu như ta có thể trồng được sản lượng cao như vậy còn không phải ngày ngày ăn bột mì, thỉnh thoảng còn được ăn thịt sao…” Chân người nông dân dính đầy đất vàng, khuôn mặt lại tràn đầy mơ ước. Việc làm quan cách gã quá xa, có thể ăn no bụng để cho vợ và con gã có thể ăn ngon hơn mới là chuyện quan trọng.
“Trương đại ca, đường đệ của nhà nhị di nương của tiểu cữu ta làm việc ở nha môn. Ta nghe nói triều đình sẽ bán bình ổn giá một số hạt giống lương thực cho sản lượng cao. Giống với mua hạt giống lúa mì ở Dư gia, còn có cả hạt giống ngô năm ngoái có thể thu được hơn năm trăm cân sản lượng nữa. Ta đã bảo họ hàng nhà tiểu cữu giúp nghe ngóng tin tức rồi. Chỉ cần vừa có tin tức chúng ta sẽ chạy đến xếp hàng mua ngay…”
Người nói chuyện trẻ hơn người nông dân lúc nãy, làn da ngăm đen, khóe mắt cũng có tầng tầng nếp nhăn, trên quần áo có mấy mảnh vá, ống quần xắn lên thật cao, một chân dẫm trên băng ghế dài, nói rất to giống như sấm rền bên tai.
Tú tài nghèo châm chọc cười lạnh, khinh thường lắc đầu nói: “Chuyện tốt như vậy thì sao đến lượt những kẻ chân đất như các ngươi chứ? Hạt giống cho sản lượng cao, ai mà không muốn? Chỉ sợ vừa được tung ra thị trường đã bị đám quan lại và kẻ có tiền hốt trọn thôi!”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT