Không biết khi đó, hắn có thể trở thành chiếc máy giết người, như ác ma vô tình sa đọa ở trong giấc mộng hay không? Trong ánh mặt trời ấm áp buổi trưa ngày xuân, Chu Tuấn Dương rùng mình một cái. Hắn vội vàng đi ra khỏi biệt viện, không tự chủ được đi về phía viện trạch của ngôi nhà gạch ngói xanh dưới núi.
“Nương nương, bữa trưa Quận vương gia chỉ dùng nửa bát canh hoa đào...” Mai Hương và Lan Hương mang cơm trưa trong phủ đến nhưng chỉ thấy bóng lưng rời đi của tiểu Quận vương, trong lòng có chút nghi hoặc về hướng đi của hắn.
“Đừng để ý đến nó, cứ mặc cho nó đói!” Tĩnh Vương phi tâm tình rất tốt, khẩu vị cũng tốt hơn nhiều. Sau khi ăn mấy khối bánh hoa đào lại ăn thêm không ít đồ ăn.
Trong lúc không hay, bước chân của Chu Tuấn Dương lại bước vào đông viện của Dư gia lần nữa. Cả nhà Dư Tiểu Thảo đang chuẩn bị dùng cơm trưa, nhìn thấy bóng Dương Quận vương bước vào cửa thì đều rối rít ù đều rối rít đứng dậy.
Dư Hải cười xoa xoa tay, hỏi: “Quận vương gia, ngài đã dùng cơm trưa chưa? Nếu không chê, hãy cùng ăn một chút?”
Chu Tuấn Dương liếc mắt về phía bàn ăn một cái, thấy những món ăn phía trên không phải món chay như lời Dư Tiểu Thảo đã nói. Nghêu chưng trứng, cá dạ đỏ chiên giòn, cá hồi nướng... Đều là những món hắn chưa từng ăn. Vốn dĩ trong lòng Chu Tuấn Dương đã không thoải mái, giờ ngọn lửa trong lòng lại hừng hực thiêu đốt lần nữa.
“Dư Tiểu Thảo! Ngươi không thích gia như vậy? Ghét bỏ gia?” Trong giọng nói của Chu Tuấn Dương sặc mùi nguy hiểm.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play