Quả phụ Lý biết đây là do đông gia quan tâm mẹ con nàng ta nên lúc nhận tiền rất cảm kích nhưng lại không nói cảm ơn. Trước cửa nhà quả phụ nhiều thị phi, nàng ta sợ những người trong thôn làm nhiều hơn mẹ con nàng ta lời ra tiếng vào. Nhưng mà nàng ta sẽ nhớ kỹ ân tình của đông gia ở trong lòng. Bốn mươi văn tiền đủ để hai mẹ con nàng ta ăn trong rất nhiều ngày rồi. Đứa con trai gầy như một bộ xương, chỉ còn mỗi cái đầu to cuối cùng cũng có thể ăn một bữa no rồi!
Làm việc tốc độ và chất lượng có liên quan trực tiếp đến tiền công nên nhóm nông dân vô cùng nhiệt tình. Mỗi ngày đều là trời chưa sáng đã ra ruộng làm, mặt trời lặn mới chịu trở về. Hơn một trăm bảy mươi mẫu đất nhanh chóng làm xong. Nhóm nông dân rất lo lắng vì người làm nông nhiều năm đều biết, làm ruộng chỉ có cày bừa vào vụ xuân và lúc thu hoạch vào mùa thu là bận rộn nhất, bình thường chỉ cần nhổ cỏ tưới nước là được. Đông gia nói, loại ngô này kháng hạn không chịu được ngập úng, không cần tưới nước thường xuyên. Không biết trong lúc rảnh rỗi còn có thể được nhận tiền công hay không?
Bọn họ còn chưa có thời gian suy nghĩ thì công việc lại đến nữa. Dương Quận vương mua hơn tám trăm mẫu đất, cần những người quen tay như bọn họ đến làm, tiền công tính như khi làm cho Dư gia. Đất bên kia cũng đã thuê người đến cuốc, nhưng không làm quá kỹ, cũng không có nhiều phân bón như thôn trang của Dư gia. Bây giờ đi mua phân bón cũng muộn rồi, Dư Tiểu Thảo chỉ có thể tăng thêm nồng độ của nước linh thạch, bảo đảm sản lượng ngô không quá kém.
Chờ sau khi hạt giống ngô được vùi xuống thì Dư Hải lại dựa theo sức lao động của mỗi nhà mà nhận thầu đất để nhóm nông dân trông coi, mỗi tháng trả tiền công cơ bản, sức lao động của một người trưởng thành trả hai mươi văn tiền, đến khi thu hoạch sản lượng cao còn sẽ có thưởng!
Tám trăm mẫu đất của Dương Quận vương đương nhiên có quản sự dưới trướng của hắn phụ trách. Thấy tình hình cha mẹ Dư Hải lao tâm lao lực, cái gì cũng tự mình làm lấy, hắn cũng nghĩ xem có nên phân một quản sự đến chỗ bọn họ không? Sau này cửa hàng ở trấn Đường Cổ và gần một nghìn mẫu ngô đều cần Dư gia trông coi, có khi bận rộn lo liệu không kịp ấy chứ?
Chu Tuấn Dương đặc biệt gọi Niên quản sự tên Đạo được điều từ trong thôn trang của Kinh thành đến bên cạnh, nghiêm túc dặn dò ông ta tất cả coi cha con Dư Hải làm đầu tàu, nếu như ruộng ngô có vấn đề gì thì lập tức đi hỏi bọn họ. Niên quản sự thấy chủ tử coi trọng cha con Dư Hải như vậy cũng không kìm được thầm nhắc nhở bản thân, nhất định phải tôn trọng cha con Dư Hải.
Ở trong mắt Niên quản sự, cha con Dư Hải cũng giống ông ta đang làm việc cho chủ tử, chỉ là địa vị cao hơn mà thôi. Niên quản sự cũng từ trong đông đảo người hầu của phủ Tĩnh Vương từng bước tiến lên vị trí này. Trong số người làm của phủ Tĩnh Vương, cấp bậc vô cùng quan trọng, người có cấp bậc thấp phải phục tùng quản sự cấp cao vô điều kiện.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play