“Không sai! Nhận được sự tín nhiệm của Dương Quận vương, nhà chúng ta có được hạt giống ngô và khoai tây. Không phụ kỳ vọng cao của Dương Quận vương, tuy gặp phải nhiều trắc trở nhưng cuối cùng cũng có thể trồng được ngô và khoai tây. Dương Quận vương nhân từ, cho phép chúng ta để lại chút khoai tây coi như phần thưởng.” Dư Tiểu Thảo không kiêu ngạo không siểm nịnh giải thích.
Ánh mắt Tôn Gia Lân và Lưu Cẩm Quý nhìn tỷ đệ Dư Tiểu Thảo trở nên khác đi. Người có thể tạo quan hệ với Dương Quận vương – tâm phúc trước mặt Hoàng thượng, khó trách xuất thân nhà nông lại có thể ra tay rộng rãi như thế.
Nếu Dư Tiểu Thảo biết suy nghĩ trong lòng hai người, nhất định sẽ cười khổ không thôi: Hai vị đã suy nghĩ nhiều rồi. Toàn bộ nguyên liệu nấu ăn trên bàn này đều là của nhà nàng. Khoai tây, rau hẹ và rau xà lách là nhà nàng trồng được. Thịt lợn rừng và thịt gà được dự trữ từ năm trước. Lúc Chu gia xử lý nhóm gà cuối cùng, Dư gia đã mua không ít, đều giết thịt rồi cất đông ở hầm. Nếu ăn uống tiết kiệm chút cũng có thể đủ để ăn đến mùa xuân.
Dưới thái độ nhiệt tình của tỷ đệ Dư Tiểu Thảo, Lưu Cẩm Quý và Tôn Gia kỳ cầm chiếc đũa lên nếm thử món khoai tây lát áp chảo trước. Nguyên liệu chính của món này là khoai tây và thịt ba chỉ với số lượng vừa phải. Khoai tay được rán qua bên ngoài hơi cháy bên trong mềm kết hợp với hương vị béo mềm của thịt heo đối với hai cha mà nói quả là trải nghiệm hương vị khác biệt.
Tiểu Bàn Tử gặm một miếng cánh gà, tựa như đề cử với cha mình: “Cha, nếm thử gà luộc Nhị tỷ làm đi, nguyên hương nguyên vị, hương vị thật sự tuyệt vời!”
Tôn Gia Lân biết con trai mình rất kén ăn, ăn món gì ngon cũng sẽ bắt bẻ. Nếu cậu đã nói ngon, khẳng định hương vị không sai. Hắn nhìn thoáng qua món ăn tên gà luộc, thịt trắng tinh da vàng mỡ, còn có mùi thơm nhàn nhạt của dầu hành, cách bày lên mâm cũng rất được chú trọng, hình dáng ưa nhìn lại còn được trang trí những cánh hoa hành bên cạnh. Ba yếu tố sắc hương vị đều đạt được.
Hắn vừa gắp một miếng gà luộc, con trai đã nhắc nhở hắn: “Nếu cha chấm thêm nước chấm ăn sẽ càng ngon hơn!” Hắn như lời con trai nói, chấm chút gia vị bên cạnh xong mới bỏ miếng gà vào trong miệng, nghiêm túc thưởng thức. Thịt gà da giòn thịt tươi, thanh đạm tươi ngon, vừa giữ được nguyên hương nguyên vị vốn có lại có thêm sự đặc sắc khác biệt. Hết thảy đều vừa đủ, ngay cả đầu bếp của Trân Tu Lâu cũng chưa chắc có thể có được bản lĩnh nấu nướng như thế này.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT