Triệu thị vốn không nghĩ tới chuyện này. Lúc trước khi mùa màng tốt, nàng ta ở nhà mẹ đẻ hưởng phúc, chờ đến khi không có cơm mà ăn thì lại chạy về thôn Đông Sơn. Nàng ta thật sự làm không được! Nhưng tình trạng nhà mẹ đẻ đã đến mức sơn cùng thủy tận rồi, mấy ngày liên tiếp đều uống cháo. Mắt thấy Đậu Đậu đã gầy rộc đi, người làm mẹ như nàng ta có thể ăn ít một miếng nhưng cũng không thể nhìn con trai ngoan ngoãn đáng yêu trở nên xanh xao vàng vọt uể oải ỉu xìu, nàng ta thật sự rất đau lòng.
Đang trong lúc rối rắm có nên đến thôn Đông Sơn hay không thì tướng công Dư Ba của nàng ta trở về từ phủ thành. Dư Ba nhìn con trai vốn dĩ trắng trẻo mập mạp, bây giờ lại gầy đến nhọn cằm, lập tức để hai mẹ con thu thập tay nải, mang bọn họ trở về thôn Đông Sơn. Tiểu nha hoàn hầu hạ Đậu Đậu đã bị vợ tú tài bán đi từ khi mới vào đầu nạn đói. Cả nhà mình còn không có cái ăn, sao có thể có dư lương thực nuôi sống một người không liên quan chứ?
Lúc một nhà ba người Dư Ba trở lại thôn Đông Sơn, Triệu thị mới biết được mẹ chồng và cha chồng đã hòa li, trong lòng thầm mắng mẹ chồng có phúc không biết hưởng. Nếu cha chồng còn ở đây, mười lượng bạc mỗi tháng của nhị ca cũng đủ mua lương thực cho cả nhà ăn. Bây giờ thì tốt rồi, gì cũng không có, người hai nhà còn như kẻ thù, không còn lui tới nữa.
Trương thị thấy một nhà con trai nhỏ đã trở lại, vui vẻ đến mức giết thịt con gà mái duy nhất trong nhà. Không có lương thực cho ăn, gà không hay đẻ trứng, nuôi thêm còn sụt cân, không bằng giết hầm canh bồi bổ cho con trai nhỏ! Gạo quý giá trong nhà cũng bị bà ta mang ra nấu cháo cho cháu trai bảo bối uống.
Chỉ có Dư Ba và Đậu Đậu có phần canh gà và cháo, những người khác chỉ có thể đứng nhìn. Lý thị nhất thời không vui, gân cổ lên nói: “Mỗi ngày chồng ta đều không quản mưa gió ra biển bắt cá đổi lấy tiền bạc nuôi cả nhà, dựa vào cái gì hai vợ chồng chúng ta không thể ăn? Thiên vị cũng không thể nhiều như vậy. Nếu mẹ đau lòng con trai nhỏ vậy thì ta ra ở riêng! Mẹ và con trai nhỏ của mình cứ sống với nhau đi!”
Trương thị tức giận đến mức ném bánh bột ngô trộn lương thực phụ vào đầu Lý thị, hung tợn nhìn nàng ta, nói: “Đồ giảo hoạt nhà ngươi! Ngươi xúi bẩy chồng mình cất giấu tiền bạc, tiền bán cá mỗi ngày đều cắt xén ít nhất một nửa, đừng cho rằng ta không biết! Đồ ham ăn lười làm, mỗi ngày đều ngủ đến khi mặt trời lên cao, lúc ăn cơm thì luôn ăn nhiều hơn người khác. Muốn ra ở riêng? Được! Ba miệng ăn nhà các người cút ra ngoài ở cho ta!”
“Ra ở riêng phải công bằng mới được! Lúc Dư Hải ra ở riêng còn được chia mấy gian nhà hỏng để ở nữa. Dựa vào cái gì tới lượt chúng ta ra ở riêng lại không được chia nhà ở? Mẹ, Đại Sơn cũng chui ra từ bụng người, người không thể cái gì cũng thiên vị lão Tam được!” Lý thị không dễ nói chuyện như Liễu thị, muốn đuổi bọn họ ra ngoài, không có cửa đâu!

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play