Ngày hôm sau, Dư Hải dùng xe ngựa đưa Dương Quận vương bị thương trở về thị trấn. Dư Tiểu Thảo đánh xe lừa đi theo phía sau, trên xe chở đầy con mồi ngày hôm qua. Con lừa Tiểu Hôi được nuôi đến béo tốt khỏe mạnh, con ngựa bình thường cũng không sánh bằng nó. Đã từng có người ra giá cao muốn mua Tiểu Hôi, nhưng đều bị Dư Tiểu Thảo cứng rắn từ chối.
Đến thị trấn, Dư Hải đưa con mồi đến Trân Tu Lâu. Con gấu đen to lớn trên xe lừa hấp dẫn ánh mắt của dân chúng trên thị trấn. Không đợi xe đến Trân Tu Lâu, đã có rất nhiều người đến đặt trước tiệc món ăn hoang dã. Nhất là người hỏi giá chân gấu nối liền không dứt. Đừng thấy trấn Đường Cổ không lớn, người có tiền cũng không ít đâu.
Vừa nghe nói chân gấu đã bị Dương Quận vương giữ lại, những người đó không thể không bỏ qua mà muốn thứ khác, đặt trước thịt gấu. Thịt gấu có thể bổ hư, cường gân cốt, chữa bệnh tê chân, tay chân hoạt động khó khăn, co cơ cấp tính, hương vị cũng không tệ. Quan trọng nhất là, thịt gấu không phải muốn ăn là ăn được. Lần trước săn được gấu cũng đã cách lần này một năm rưỡi rồi. Loại nguyên liệu nấu ăn có thể gặp không thể cầu này, đương nhiên không lo bán không được.
Hơn ba trăm cân thịt gấu, chưa tới hai ngày đã được đặt trước toàn bộ. Nai, dê rừng, hươu còn lại đều được để vào hầm băng. Có những món ăn hoang dã này, mức tiêu thụ của Trân Tu Lâu lại bắt đầu cao lên, những tửu lâu khác trên thị trấn thấy thế thì không ngừng đỏ mắt. Nhất là chưởng quỹ của cửa hiệu lâu đời Phúc Lâm Môn đang không ngừng hối hận vì ban đầu đã làm sai, nếu không phải ông ta ham rẻ hạ thấp giá cả, bây giờ làm ăn thịnh vượng đã là Phúc Lâm Môn rồi… Trên đời không có thuốc hối hận, mỗi một người đều phải chịu trách nhiệm vì quyết định của mình.
Dư Tiểu Thảo và cha chia ra hai đường. Dư Hải đến Trân Tu Lâu, còn nàng đánh xe ngựa chở Dương Quận vương đến biệt viện của Tĩnh Vương phi.
Tĩnh Vương phi vừa nghe nói con trai nhỏ bị thương, suýt nữa bị dọa sợ đến sinh bệnh. Bà ấy vội vàng gọi thái y đến chữa trị cho Chu Tuấn Dương, nghe thấy kết quả sau này hai tay sẽ không thể vận động mạnh được nữa. Con trai nhỏ từ nhỏ đã cực khổ rèn luyện võ công, nếu như hai tay không thể sử dụng sức được nữa, vậy có khác nào bị phế đâu? Tĩnh Vương phi không chịu tin, lại mời Tôn đại phu của Đồng Nhân Đường đến, kết quả đưa ra cũng không khác nhau là mấy. Tĩnh Vương phi nghe thế, lập tức che ngực ngất đi.
Tôn đại phu lại vội vàng cứu chữa cho Tĩnh Vương phi. Cũng may hai năm nay thân thể của Tĩnh Vương phi đã điều dưỡng không tệ, chỉ là vì nhất thời quá đau buồn không thở nổi mới ngất đi thôi. Tôn đại phu dùng ngân châm đâm một cái lên huyệt nhân trung của bà ấy, Tĩnh Vương phi lập tức tỉnh lại.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play