Dư Tiểu Thảo xách mèo vàng nhỏ từ trên bả vai xuống, bóp cổ nó, dùng sức lắc lắc lắc, cố là ra vẻ hung ác, mặt mày hung tợn nói: “Hai chúng ta ai là chủ nhân hả? Kêu ngươi làm một chuyện thôi mà cũng phải như cầu xin tổ tông vậy! Ta nhịn ngươi lâu lắm rồi! Làm trái ý muốn của chủ nhân, chẳng lẽ ngươi không sợ bị trừng phạt sao?”
Dư Tiểu Thảo thật sự đã đoán đúng rồi, Linh Tổ nương nương kia rất quen thuộc thói quen của Bổ Thiên Thạch, lúc cách chức nó đến không gian này, vì đề phòng nó cắn chủ nhân đã tăng thêm giam cầm cho nó, quyết định: Nếu như làm trái ý chủ nhân, thì linh lực sẽ biến mất một phần trăm, nếu như giúp đỡ chủ nhân linh lực sẽ khôi phục không phẩy một phần trăm, một quy định cực kỳ bất bình đẳng.
Vì vậy, mặc dù Tiểu Bổ Thiên Thạch cực kỳ ghét bỏ chủ nhân của mình là Dư Tiểu Thảo, nhưng vẫn sẽ thỏa mãn tất cả yêu cầu của nàng vô điều kiện, chỉ mong có thể sớm ngày trở lại thời kỳ toàn thịnh, phá vỡ hư không, rời khỏi cái thế giới linh lực thưa thớt, không thích hợp để tu luyện này.
Trong nháy mắt mèo vàng nhỏ giống như bong bóng bị xì hơi, buồn bã rũ lỗ tai, ngay cả đôi mắt màu vàng đồng lấp lánh rực rỡ cũng không còn chói lọi như thường ngày. Tên nhóc này, lại học giả vờ đáng thương giành đồng cảm rồi.
Dư Tiểu Thảo nhẹ nhàng sờ lỗ tai nhỏ nhọn nhọn của nó, than nhẹ một tiếng, nói: “Nếu chúng ta khế ước thành công, đã chứng tỏ là có duyên. Ngươi cũng đừng vội quá, trời không tuyệt đường người, sẽ có thể tìm được cách khôi phục thôi. Đến lúc đó, duyên phận giữa chúng ta xem như hết! Có lẽ chỉ ngắn ngủi mấy năm hoặc mấy chục năm mà thôi, sao lại không quý trọng lẫn nhau chứ?”
[Bớt an ủi ta đi, hừ! Không phải chỉ là dẫn thú dữ tới thôi sao? Đối với bản thần thạch mà nói, chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay!] Hình như Tiểu Bổ Thiên Thạch rất không chịu được mấy lời nói sến súa của nàng, nhảy ra từ trong tay nàng, run run bộ lông lấp lánh ánh vàng trên người mình, biến thành một đạo ánh sáng vàng chạy vào sâu trong rừng rậm.
Chu Tuấn Dương lại đi tiếp trong rừng núi một lát, nhưng không có phát hiện gì đặc biệt cả, trong lòng có chút thất vọng. Dư Hải đi bên cạnh hắn, bởi vì lo lắng cho con gái nhà mình, nên thỉnh thoảng sẽ quay đầu lại nhìn về phía vừa đi qua một chút. Chu Tuấn Dương cảm thấy tâm trạng của mình bị chàng ảnh hưởng, cũng lo lắng cho nha đầu ngốc ngếch đó theo luôn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT