Sau khi tự động suy nghĩ, mấy người thôn Đông Sơn ở gần đó đều nhìn về phía Trương thị với ánh mắt tràn đầy khinh bỉ.
Trương thị làm sao chịu được người khác nói xấu con trai mình, “Á à…” một tiếng bèn xông lại phía Mao thị.
Mao thị trẻ hơn Trương thị, tay chân cũng mau lẹ hơn rất nhiều, sao có thể bị bà ta bắt lấy? Mao thị vừa linh hoạt tránh né những cái vung tay của Trương thị, miệng vẫn như cũ không buông tha nói: “Sao nào? Bị ta nói trúng, thẹn quá hóa giận ư? Người làm, trời nhìn đó! Sau này vẫn nên làm ít chuyện trái với lương tâm đi? Ai u! Ngươi già rồi nên kiềm chế chút, đừng để trật hông lại vu khống ta đẩy! Mọi người đều nhìn thấy đúng không? Ta còn chưa động đến một đầu ngón tay của bà ta. Nếu bà ta bị ngã hay chạm vào đâu, dù tốn một văn tiền cũng không liên quan đến ta!… Không thể chọc vào, ta còn không thể trốn sao? Ta đi trước một bước…”
Mao thị bước lớn, đi nhanh như gió lao về phía trước. Trương thị dẫu sao cũng đã lớn tuổi, một hồi vồ vập vừa rồi không những không bắt nổi góc áo của Mao thị mà còn khiến bà ta thở hổn hển vì quá sức. Bà ta còn đang bận thở hổn hển, làm sao đuổi kịp Mao thị trẻ tuổi phía trước, chỉ có thể giương mắt nhìn ở phía sau!
Nhìn sang Dư Tiểu Thảo đang đứng một bên, bà ta nhìn sao cũng thấy chướng mắt. Trương thị tức giận nói: “Mau đi đi, còn đứng đấy chế giễu gì?”
Mục đích của Dư Tiểu Thảo đã đạt được, cười nói: “Bà nội à, nếu bà không vừa mắt cháu, vậy cháu cũng không làm chướng mắt bà. Các thúc bá thẩm có đồ đạc gì nặng có thể để ta mang giúp?”
Mọi người thấy đứa trẻ ngoan ngoãn như vậy sao Trương thị lại ghét bỏ chứ? Nghe vậy, họ rối rít lắc đầu nói: “Không cần, không cần! Phòng phu nhân còn đang chờ ngươi chăm sóc nữa, đi trước đi!”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play