“Mang nguyên cáo, bị cáo lên công đường!” Một vị sư gia già dáng vẻ văn nhã giương giọng nói.
Nguyên cáo? Bị cáo? Hình như mình không đi nhầm chốn mà, đây là toà án hả? Nhất định là người xuyên không tới trước đã giở trò quỷ. Dư Tiểu Thảo nhìn chằm chằm chòm râu dê dưới cằm sư gia rồi ngẩn người. Sư gia già nhìn thoáng qua tiểu nha đầu ngồi quỳ ở trước đường, cho rằng nàng bị dọa ngây người rồi.
Không bao lâu, Viện trưởng Viên và Sơn trưởng Lương của thư viện Vinh Hiên vui vẻ thoải mái bước vào. Huyện lệnh Ngô thấy hai người, đứng dậy từ mộc án, cung kính chắp tay chào đón. Viện trưởng Viên và Sơn trưởng Lương lịch sự hàn huyên vài câu.
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Dư Tiểu Thảo quay đầu nhìn về phía Viện trưởng Viên, nháy mắt mấy cái với ông. Viện trưởng Viên đầu tiên là sửng sốt, sau đó gật đầu cười với nàng, ánh mắt tràn đầy trấn an dường như muốn nói “Không sao đâu, đừng sợ!” Nhưng nhìn lại, đôi mắt của nha đầu Tiểu Thảo kia lanh lợi đảo quanh, không hề giống như đang sợ hãi.
Ngay sau đó, một người đàn ông trẻ tuổi mặc áo bào văn sinh đầu đội khăn văn sĩ, trông mặt người dạ thú bị hai nha dịch túm cánh tay đẩy vào trong.
“Uy vũ…” Nha dịch hai bên nện gậy gộc trong tay xuống đất, miệng phát ra tiếng thét chỉnh tề và to lớn vang dội. Trương thị và Dư Ba nào đã từng gặp qua trận thế này, sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, co rúm trên mặt đất run bần bật.
“Khuê nữ đừng sợ, cha nuôi tới đây!” Trong đám người xem bên ngoài huyện nha truyền đến tiếng quát lớn như tiếng chuông đồng. Ánh mắt Dư Tiểu Thảo chuyển từ trên người nhóm nha dịch qua bên đó, nhìn thấy cha nuôi rẽ đám người ra, hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang đi vào.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT